Nổi Danh Thiên Hạ - 205
Cập nhật lúc: 2024-09-11 10:59:27
Lượt xem: 1
Ôn Gia Thụy thở phào nhẹ nhõm, may mà Noãn nhi lanh trí!
Nhưng tại sao hỉ thước lại đến đây?
Ông liếc nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, đây thực sự là ông trời đang giúp đỡ nhà họ sao?
Trưởng thôn đi tới trước mặt Ôn Noãn, vẻ mặt khó hiểu nói: "Noãn nhi, con nói cho trưởng thôn bá bá biết đi, con thật sự nằm mơ thấy Bồ Tát bảo con trồng lúa mì vụ đông à?"
"Đúng vậy! Hỉ thước không nói với bá bá sao?" Ôn Noãn mặt không đỏ tim không đập, nói.
Trưởng thôn nghe vật thì nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt đầy ẩn ý. Trên đời này có nhiều ngươi như vậy, vì sao Bồ Tát lại chỉ vào trong giấc mộng của Ôn Noãn?
Nàng được mệnh danh là ôn thần, ốm yếu bệnh tật và c.h.ế.t sớm kia mà?
Làng trên xóm dưới đều biết nàng khiến người khác tốn sức tốn của!
Chẳng lẽ - ông trời muốn giao cho người này một trọng trách lớn, nên trước hết phải để nàng chịu khổ về tinh thần và gân cốt ư... ?
Bây giờ cực khổ của Noãn nhi đã qua, từ một tai tinh chuyển thành một phúc tinh?
Bất kể như thế nào, cả nhà Gia Thụy cũng đã có thay đổi lớn chỉ trong vòng mười ngày. Người khác thu hoạch rất nhiều lương thực vào vụ thu, nhưng nhà hắn thu hoạch vụ thu lại mua đất, mua ruộng, còn chuẩn bị xây nhà nữa!
"Được, trưởng thôn bá bá nghe theo lời của Noãn nhi. Ta cũng trồng lúa mì vụ đông! Bây giờ ta sẽ đi mua lúa mì ngay!"
"Trưởng thôn bá bá, trong nhà cháu còn một ít, để cháu đưa cho bá!"
Cả nhà họ đã mua hết tất cả lúa mì trong các cửa hàng ngũ cốc ở thị trấn, phần còn lại đã được nghiền thành bột.
Vì lúa mới đã đến nên lúa cũ không còn lại bao nhiêu.
Một mẫu đất cần 10 kg hạt giống lúa mì. Nhà bọn họ gieo 30 mẫu nên cần 600 cân, trong huyện mua không đủ, Ôn Gia Thụy đã đi lên trấn để mua.
Bởi vì mua hết rẻ hơn nên Ôn Gia Thụy đã mua tất cả.
Ôn Noãn gửi hai mươi cân cho nhà cô nhỏ, sáu mươi cân cho nhà ông ngoại, còn dư lại một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./noi-danh-thien-ha/205.html.]
"Được, vậy ta sẽ lấy! Bao nhiêu tiền? Ta trả."
"Sao có thể lấy tiền của trưởng thôn bá bá được? Trưởng thôn bá bá thường cho nhà cháu mượn xe bò, còn luôn giúp đỡ nhà cháu rất nhiều nữa."
Ôn Noãn đưa giỏ thức ăn và nồi đồng cho Ôn Gia Thụy. Lúc này mới phát hiện Đại Hôi đã bỏ lại giỏ thức ăn kia trên ruộng, không biết chạy đi đâu.
Nàng cũng không lo lắng cho nó. Chắc là đi vào trong núi với Tiểu Hắc rồi.
Ôn Noãn cùng trưởng thôn đi lấy hạt lúa mì về nhà.
Trưởng thôn thầm nghĩ, Noãn nhi thật ngoan, là một đứa trẻ biết đền ơn!
Cuối cùng thời thế cũng đã đến, hy vọng rằng sau khi trồng cây lúa mì này, cơ thể sẽ thực sự hồi phục. Chờ đến khi lúa mì trồng thành công, ông ấy sẽ giúp nàng cải chính danh tiếng, thoát khỏi danh hiệu ôn thần và tai tinh mới được.
Sau khi hai người rời đi, Ôn Gia Thụy hỏi những người làm công rằng họ có muốn gieo trồng không.
Mấy người làm công vẻ mặt ngượng ngùng: "Đương nhiên là gieo trồng! Vừa rồi thật xin lỗi, bọn tôi không biết Bồ Tát bảo cháu gieo trồng! Có thể nghe Bồ Tát chỉ điểm là phúc của bọn tôi. Bây giờ bọn tôi sẽ trồng trọt ngay!"
"Đúng vậy, Gia Thụy huynh, vừa rồi thực sự xin lỗi, bây giờ bọn tôi sẽ đi gieo trồng ngay đây."...
Ôn Gia Thụy không thèm tính toán với những người đó. Mấy mẫu đất này ngày mai còn phải gieo trồng, nếu thuê người khác cũng lãng phí nửa ngày, mất nhiều hơn được.
Sắp xây nhà rồi, sao nỡ chậm trễ thời gian chứ!
Khi Vương thị và Ngô thị nghe tin thôn dân ngăn cản họ trồng lúa mì vụ đông, họ vội vã chạy đến.
"Tứ Lang có sao không?" Vương thị lo lắng hỏi.
Nhìn thấy những người làm công đang làm việc, Ngô thị biết rằng mọi chuyện đã được giải quyết, tò mò hỏi: "Giải quyết như thế nào vậy?"
Ôn Gia Thụy lập tức giải thích ngắn gọn.
Vương thị nói một câu: "Bồ Tát phù hộ."
Ông cụ Ôn bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh hãi! Lúc này mới sực tỉnh, ông ta đi đến bên cạnh Vương thị: "Noãn nhi thật sự có giấc mơ như vậy sao?"
"Ừm." Vương thị nhàn nhạt nói.