Nổi Danh Thiên Hạ - 29
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:04:06
Lượt xem: 27
Bà Tiền cả kinh, bà ta dùng sức rút tay lại, nhưng không thể kéo nổi, bà ta ăn vạ đứng im đó, nói chắc chắn một mực: "Các người đừng nghĩ chống chế, nói không chừng chính các người cầm kéo đến, cắt hư!"
"Mẹ tôi đến đây giặt quần áo, không phải đến đây làm quần áo, sao có thể cầm theo kéo. Nếu bà nói như thế, Nhiên nhi, muội lập tức đi lên trấn tìm cha, bảo cha đi báo quan, dẫn quan sai đến đây điều tra, xem thử mẹ và bà có cầm theo kéo không! Tỷ ở lại chỗ này bảo vệ hiện trường!"
"Vâng, muội đi ngay!" Nhiên nhi nghe xong, sảng khoái đồng ý!
Cất bước chạy ra ngoài!
Đầu quả tim bà Tiền nhảy dựng! Mời quan sai đến đây điều tra, còn bảo vệ hiện trường? Hình như con quỷ đoản mệnh đáng c.h.ế.t này hiểu rất nhiều thứ?
Nhưng mà, chỗ này cũng không phải là nhà của bà ta, mà là nhà của địa chủ!
Nếu làm ầm việc này lên, kinh động đến địa chủ Phùng, sau đó quan sai điều tra ra chân tướng, chẳng phải bản thân bà ta và nữ nhi sẽ không được sống tốt hay sao!
Mấy công việc tốt nhà địa chủ giao cũng mất hết.
Lúc này bà Tiền bị dọa thật: "Chờ đã! Không cần báo quan, tôi tin bộ quần áo này không phải do mấy người làm hư! Không cần mấy người bồi thường bạc, mấy người đi đi! Tôi còn phải tìm xem rốt cuộc là ai dám cắt hỏng quần áo của tiểu thư!"
Ôn Nhiên chạy đến cửa thì dừng bước chân lại: "Tam tỷ, có báo hay không?"
Ngô thị và Vương thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ đều nhìn về phía Ôn Noãn.
Đột nhiên Ôn Noãn chớp chớp mắt, ở nơi bà Tiền không nhìn thấy, lặng lẽ dựng thẳng ngón trỏ lên, lắc lắc, làm một động tác không, ngoài miệng lại nói: "Báo chứ sao lại không! Mẹ dễ bị người khác oan uổng thế sao? Không điều tra rõ chân tướng, có người lén ăn vạ việc này lên người mẹ thì làm thế nào bây giờ?"
Muốn vu oan thì vu oan, muốn hãm hại thì hãm hại!
Người nhà của nàng dễ bị bắt nạt như thế sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./noi-danh-thien-ha/29.html.]
Hôm nay nàng phải lột một lớp da của bà ta!
Nhưng mà không báo quan, nếu báo quan thì cùng lắm bà Tiền phải bồi thường bạc cho bộ quần áo, còn không báo quan thì nàng có thể dạy dỗ cho bà ta một trận lớn hơn nữa!
"Vâng!" Nhiên nhi cất bước chạy đi.
"Chờ đã!!!" Bà Tiền hét lớn ra tiếng.
Nhiên nhi đã chạy ra ngoài cửa, cô bé nghe thấy thì lập tức dừng lại.
Bà Tiền sắp tức c.h.ế.t rồi, bà ta đã nói không cần các nàng bồi thường, con bé c.h.ế.t tiệt kia không thuận theo không buông tha, còn muốn thế nào?
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ta đã nói là ta tin mẹ ngươi, không cần nhà ngươi bồi thường nữa. Nếu không phải mẹ ngươi làm thì việc này đương nhiên ta sẽ không đi khắp nơi nói bậy. Ta nói cho ngươi biết, báo quan làm lớn chuyện thì các người cũng phải rớt một lớp da! Đi nhanh đi!"
"Đi cái gì mà đi? Bà không nói thì những người khác cũng sẽ nói, chính tôi nghe người trong thôn chúng tôi nói, mới biết được việc này mà chạy đến! Miệng của dân chúng, bà quản được sao? Bây giờ bà làm hỏng danh dự của mẹ tôi, trì hoãn thời gian cả nửa ngày của mẹ và bà nội, chỉ một câu nói bà tin việc này không phải do mẹ tôi làm, để chúng tôi đi là xong, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như thế?"
"Vậy ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta đi khắp thôn nói cho người ta biết không phải mẹ ngươi giặt hư quần áo hay sao? Bà Tiền sắp tức đến hôn mê, đây là cái thứ gì vậy!
"Xin lỗi mẹ và bà tôi, còn phải bồi thường thiệt hại về mặt tinh thần cho bọn họ, phí hiểu lầm! Còn cả tiền công hôm nay, tổng cộng hai lượng mười văn tiền! Nếu bà có thể làm được, không thiếu một văn nào thì tôi sẽ không báo quan! Đừng cho là tôi không biết, bộ quần áo này chắc chắn do con gái bà làm hư, sau đó bà vu oan lên trên người mẹ tôi."
Trong lòng bà Tiền vô cùng khiếp sợ, sao nàng lại biết?
Ôn Noãn nhìn biểu cảm của bà Tiền thì biết bản thân mình đã đoán đúng rồi.
Đây là váy áo của thiếu nữ, người thô thiển như Tiền bà tử chắc chắn không phải là người hầu hạ bên cạnh tiểu thư.
Bà ta không có khả năng có được cơ hội tiếp xúc với quần áo của tiểu thư.