Công Tôn Dần bị nhìn chằm chằm đến mức vô cùng ngượng ngùng. Những năm qua, vì thân phận của Thạch Phá Lang, hắn đúng là đã quá nuông chiều hắn ta. Đây cũng là biện pháp bất đắc dĩ.
Thạch Phá Lang là nghĩa tử của tiền nhiệm Trấn Bắc Vương, bản thân cũng dũng mãnh phi thường, là một mãnh tướng. Vì mối quan hệ với tiền nhiệm, rất nhiều tướng sĩ Phong Lang Quan đều ủng hộ Thạch Phá Lang. Với vị Trấn Bắc Vương mới nhậm chức như hắn, không ít người cho rằng hắn đã cướp đoạt vị trí của Thạch Phá Lang. Nếu trừng phạt Thạch Phá Lang, khó tránh khỏi việc người khác nghĩ hắn đang bài trừ dị nghị. Vì vậy những năm qua, dù Thạch Phá Lang có xúc phạm, hắn cũng đều nhẫn nhịn.
Không ngờ, người này lại càng lúc càng lộng hành, ngày càng coi trời bằng vung.
Công Tôn Dần thở dài, lạnh lùng nhìn Thạch Phá Lang, trầm giọng ra lệnh: "Thạch Phá Lang, xin lỗi cô nương Quân ngay!"
Thạch Phá Lang hừ lạnh: "Không đời nào! Bảo ta xin lỗi cái thứ không nam không nữ này..."
"Bốp!"
Một cái tát vô hình vang lên trên mặt Thạch Phá Lang, lực đạo mạnh mẽ khiến đầu hắn vẹo hẳn sang một bên, ngay lập tức phun ra một ngụm máu.
Thạch Phá Lang "phụt" một cái nhổ bã m.á.u trong miệng, kinh ngạc nhìn Quân Vô Cực: "Ngươi dám đánh ta?"
"Ngươi nên mừng vì ta chưa g.i.ế.c ngươi!" Ánh mắt Quân Vô Cực lạnh như băng, "Ta đến Phong Lang Quan là để chống lại man tộc xâm lược. Kẻ nào dám phá hoại chuyện của ta, dám xúc phạm ta, ta tuyệt đối không tha! Thạch Phá Lang, ngươi nhớ cho, ta không phải Công Tôn Dần, sẽ không nuông chiều ngươi! Nếu không muốn chết, hãy ngoan ngoãn nghe lời, hậu quả khiêu khích ta, ngươi không gánh nổi!"
Thạch Phá Lang sững sờ, ngây người nhìn nàng, dường như không ngờ nàng dám ngang ngược đến vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-648-hau-qua-khieu-khich-ta-nguoi-khong-ganh-noi.html.]
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Quân Vô Cực quay đầu nhìn lại thửa ruộng lúc nãy, ngọn lửa đã tắt, lớp tro nguội lạnh phủ kín mặt đất. Những gốc rạ và rơm rạ đều đã hóa thành tro bụi.
Quân Vô Cực gật đầu, ra lệnh: "Được rồi, bắt đầu cày đất đi. Có trâu không? Nếu không thì gọi hai người khỏe mạnh tới."
Công Tôn Dần hơi ngượng, Phong Lang Quan mất mùa liên miên, làm gì có trâu mà nuôi. Hắn thương hại nhìn Thạch Phá Lang một cái, gọi hai binh sĩ lực lưỡng tới.
Sau đó, hai người này dưới sự hướng dẫn của Quân Vô Cực, bắt đầu dùng khúc viên lê mới để cày đất. Lưỡi cày này xới sâu, lớp tro nhanh chóng bị lật xuống dưới. Có lẽ do nhiều năm chưa được cày xới, đất ở đây kết thành tảng cứng, càng khó cày hơn.
Hai binh sĩ thay phiên nhau kéo cày, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi. Nhưng sau vài lần cày, lớp đất cứng nhắc ban đầu đã trở nên tơi xốp.
Công Tôn Dần và Ô Lan Đóa đều ngây người nhìn, không hiểu làm vậy có tác dụng gì. Thạch Phá Lang cũng đang xem, chỉ có điều sắc mặt đen như mực.
Công Tôn Dần tò mò hỏi: "Như vậy... là xong rồi sao?"
Quân Vô Cực lấy ra một túi phân bón chậm, bảo người bỏ vào lâu xa, vừa để thử nghiệm hiệu quả, vừa bón cho đất. Đất ở đây quá cằn cỗi, không dùng phân bón thì không được. Chỉ có thể dùng biện pháp mạnh trước, sau này mới dùng phân hữu cơ từ từ cải tạo.
Lâu xa hoạt động rất tốt, sau khi cho phân bón dạng hạt vào, người kéo đi vài vòng trên ruộng, phân bón sẽ rải đều xuống đất, còn có thể lấp đất lên trên. Sau khi rải phân xong, Quân Vô Cực lại bảo người cày thêm một lần nữa, để phân bón trộn đều hơn trong đất.
Cuối cùng, nàng lấy ra hạt giống đã qua xử lý, bảo người dùng lâu xa gieo xuống đất. Kết thúc bằng một linh quyết, những hạt giống vừa gieo lập tức nảy mầm, những mầm xanh non bắt đầu nhú lên khỏi mặt đất.