Tôn Thiên Bảo và Bạch Đốc lén liếc nhìn nhau, đều cảm thấy lũ Oa Khấu ở Đông Việt sắp gặp đại họa.
Gặp phải cả Quân Vô Cực lẫn Lâm Thái Vy cùng lúc, làm sao không gặp họa được?
Chỉ riêng Lâm Thái Vy - cô nàng bạo lực này đã đủ khiến chúng "đi không về", huống chi còn có Quân Vô Cực - "vũ khí sát thương" lớn?
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Nghĩ đến kết cục của quân Man ở Phong Lang Quan, cả hai vẫn còn rùng mình.
Trước khi nghe thấy tiếng s.ú.n.g dồn dập kia, ai có thể tưởng tượng trên đời lại tồn tại thứ vũ khí kinh khủng đến thế?
Bề ngoài tầm thường, nhưng khi tiếng s.ú.n.g vang lên, hoàn toàn là cuộc c.h.é.m g.i.ế.c không thương tiếc.
Ngay cả những kẻ may mắn chạy thoát, chắc cũng phải ám ảnh cả đời, không dám nghe lại thứ âm thanh đó.
Còn lũ Oa Khấu ở Đông Việt? Cứ chờ xem.
Kết cục chắc chắn còn thảm hơn.
Hai người giờ cũng đã hiểu phần nào tính cách Quân Vô Cực, biết nàng là người ghét cay ghét đắng cái ác.
Dám làm điều xấu trước mặt nàng, kết cục chỉ có bi thảm.
Lũ Oa Khấu dám tàn sát cướp bóc, đúng là tự tìm đường chết.
Khi sắp đến Đông Việt, Quân Vô Cực ghé trạm dịch, trả Vân Dực Điểu, đổi sang ngựa.
Vân Dực Điểu tuy nhanh nhưng mục tiêu lớn, lại bất tiện khi chiến đấu.
Cưỡi ngựa tiện hơn nhiều.
Dù sao Đông Việt đã ở trước mắt, không cần vội vàng nữa.
Trên lưng ngựa, đoàn người nhanh chóng tiến vào Đông Việt, tận mắt chứng kiến cảnh dân chúng chạy loạn.
Sau khi hỏi thăm tung tích Oa Khấu từ dân chúng, Quân Vô Cực dẫn mọi người thẳng tiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-849-den-dong-viet.html.]
Bọn Oa Khấu không tập trung mà phân tán khắp Đông Việt.
Một nhóm cách họ khá gần, nghe nói vừa chiếm được một tiểu thành giàu có, đang đốt phá g.i.ế.c chóc, hưởng lạc bên trong.
Khi Quân Vô Cực đến nơi, chỉ nghe trong thành tiếng khóc thảm thiết, tiếng kêu gào thảm khốc không dứt.
Đối lập với đó là tiếng hò hét khoái trá của lũ Oa Khấu.
Quân Vô Cực nhíu mày ghê tởm, chợt nảy ra ý tưởng tuyệt diệu.
"Yên thúc thúc, bọn Oa Khấu trong thành phiền ngài xử lý." Quân Vô Cực nói với Yên Lăng Thiên, rồi quay sang Tạ Lưu Cảnh: "Chúng ta đến phủ thành chủ."
Lúc này, phủ thành chủ đã bị Oa Khấu chiếm đóng, đang hả hê ăn mừng bên trong.
Vừa hay có thể bắt trọn ổ.
Tạ Lưu Cảnh đâu muốn Quân Vô Cực đối mặt với lũ Oa Khấu dơ bẩn, hắn nhíu mày: "Muốn làm gì cứ nói, ta sẽ bảo Tiêu Nhận làm, không cần tự mình đi."
Quân Vô Cực do dự, Tạ Lưu Cảnh lại nói: "Đừng để vấy bẩn mắt."
Nghe vậy, Quân Vô Cực lập tức nghĩ đến những cảnh tượng có thể xảy ra, nhăn mặt ghê tởm.
Yên Lăng Thiên cũng khuyên: "Đúng vậy, việc này để đàn ông chúng tôi lo, con gái không cần tiếp xúc với bọn chúng."
Hắn biết rõ lũ Oa Khấu vô cùng bất kính, giờ đang hả hê ăn mừng trong phủ, bên trong chắc chắn đầy rẫy những chuyện bẩn thỉu, sao có thể để Quân Vô Cực nhìn thấy?
Quân Vô Cực đành gật đầu: "Được thôi."
Nàng lấy ra một lọ thuốc đưa cho Tiêu Nhận: "Tìm cách bắt chúng uống, sau đó nói đây là thuốc độc, muốn sống phải ngoan ngoãn nghe lời."
Tiêu Nhận lập tức nhăn nhó: "Cô... cô Quân, hay là... hay là ta c.h.é.m luôn đi, toàn Oa Khấu, giữ làm gì?"
"Ngươi hiểu Oa Khấu sao?" Quân Vô Cực liếc hắn, "Đối phó Oa Khấu, đương nhiên Oa Khấu có cách hay nhất."