NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1012
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:59:47
Lượt xem: 3
Kiều Sênh ngây người tại chỗ, nhìn bóng lưng của Giang Ca càng ngày càng xa, trong đầu là hình ảnh cô từng đứng trên sân khấu trước sự chú ý của mọi người, ưu nhã múa bellet xinh đẹp…
Anh không tưởng tượng ra được Giang Ca phát điên trông thế nào, anh chỉ nhớ lại vết sẹo trên đùi cô.
Cô vốn dĩ là thiên nga trắng trên sân khấu, là Bồ Câu nhỏ đáng yêu nghịch ngợm trong mắt anh, “Bồ Câu nhỏ” của anh c.h.ế.t rồi, chỉ chừa lại cho anh những sợi lông vũ màu trắng bay tá lả khắp trời…
…
Lúc Kiều Sênh về biệt thự, đúng lúc Giang Ca vừa ôm Noãn Noãn đi từ trong nhà ra, bọn họ không mang theo cái gì cả, trước cổng biệt thự đã có một chiếc xe bảo mẫu đợi sẵn.
Bây giờ đã là chín giờ tối rồi, ánh đèn trong sân đã tỏa ra ánh sáng ấm áp.
“Cha!”. Tiểu Noãn Noãn nhìn thấy anh thì lớn tiếng kêu, dang hai cánh tay về phía anh, hai cái tay bé nhỏ khẽ đóng khẽ mở.
Kiều Sênh nhìn Noãn Noãn, nhếch miệng lên: “Giang Ca, đêm đó, thật sự là em à!? Anh tưởng là nằm mơ, thì ra, thật sự là em…”
Anh vừa nói xong, Giang Ca sững sờ, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Vào cái ngày đó ba năm trước đây.
Giang Ca phát điên ba nă, cho dù đã khỏi bệnh rồi, cô cũng bị Hạ Diễm hạn chế cho ra ngoài, hôm đó, cô thật sự buồn chán nên tìm cơ hội lén lút chạy ra khỏi biệt thự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1012.html.]
Mặc dù đã ở Giang Thành ba năm, nhưng cô vẫn không bước chân ra khỏi nhà, trước kia còn bị điên, cô vô cùng xa lạ đối với thành phố này. Nhưng cô nhớ rõ, trước kia cô đã từng đến Giang Thành, còn vì sao tới, tới với ai thì cô không nhớ được.
Cô dựa vào ký ức để đi đến những nơi mình từng đến.
Cố Diệp Phi
Đi trên đường Tư Nam, như thể đang đi trên đại lộ Champs-Elysees ở Paris nơi cô quen thuộc, những cây ngô đồng cao chót vót và kiến trúc kiểu Pháp lãng mạn, cô vào một quán café, chọn một ly cappuccino vừa thưởng thức vừa ngắm phong cảnh bên ngoài.
Cô còn ngồi xe buýt tìm đến một danh lam thắng cảnh được cải tạo tự một con ngõ nhỏ cũ mà trước đây cô đã từng đến, con ngõ nhộn nhịp với đủ loại hàng quán rất độc đáo ở hai bên đường. Dường như lúc trước khi tới đây cô còn nói, sau này khi lớn tuổi, không thể tiếp tục múa ballet nữa, cô sẽ tới đây mở một cửa hàng nhỏ để dưỡng già.
Đi ngang qua một quầy bánh bao chiên nổi tiếng, cô phải xếp hàng dài để chờ ...
Những gì cô làm chiều hôm đó là lần đầu tiên trong ba năm qua cô cảm thấy mình còn sống, hơn nữa còn như một con người, trong lòng cảm nhận được một chút vui sướng và thỏa mãn.
Thế nên đến lúc trời tối, cô còn chưa chịu về nhà.
Giang Ca không biết, những chỗ này đều là những nơi mà cô đã đến cùng Kiều Sênh trước đây, những gì cô nói cũng là nói với Kiều Sênh. Rất khéo, cũng là buổi chiều hôm ấy, Kiều Sênh cũng giống như cô, thấy vật nhớ người, đi đến những nơi mà họ từng đến, thậm chí, họ suýt nữa gặp nhau trong con ngõ nhỏ…
Sau đó, bọn họ cùng đi đến một quán bar trước đây, chẳng qua là không ai gặp ai cả.
Rõ ràng biết không nên tới, nhưng dường như có một người đàn ông đã từng bá đạo nói bên tai cô: Bồ Câu, sau này không được phép tới những chỗ thế này một mình!
Giang Ca lại trời xui đất khiến đi vào quán bar ồn ào đầy cặp tình nhân này, còn gọi một ly cốc tai, uống xong là bất tỉnh nhân sự…