NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1129
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:12:47
Lượt xem: 12
Vậy thì tại sao chứ?
Không dễ gì anh mới mở miệng khen người khác, còn nói Dạ Thất không tệ, trước giờ anh đây có đánh giá người khác một cách trực tiếp như vậy đâu.
Quá lạ!
Diệp Kiều nghi ngờ nhìn Lục Bắc Kiêu, nhìn chằm chằm anh như muốn nhìn xuyên thấu luôn tâm hồn anh vậy.
Lục Bắc Kiêu kéo cô ngã vào trong ngực, để cô ngồi lên đùi anh, ôm cô trong vòng tay, anh siết lấy cái eo thon, tay kia vuốt vuốt cái cằm cô: “Dạ Thất mà có là con riêng của anh thì cũng phải là do em sinh.”
Đến giờ phút này, trong đầu anh vẫn vô cùng phức tạp, khó nói nên lời, cảm giác cứ ảo ảo.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cô cau mày hỏi, biết lời này là anh đang nói đùa.
Lục Bắc Kiêu lại vỗ vỗ cái mặt đỏ rực của Diệp Kiều, mồ hôi của cô chảy ròng ròng: “Anh chỉ thấy Dạ Thất thân thủ không tệ, em lại không có võ, này là bổ sung cho nhau, thằng bé lại muốn nhận em làm mẹ, nên anh giữ thằng bé lại bảo vệ cho em.”
“Quan trọng là vì, thằng bé đã cứu em, nếu không em đã bị dòng nước cuốn đi rồi ch.ế.t đuối rồi, nhận thằng bé làm con nuôi là nể mặt em lắm đó.” Anh nhìn cô, trầm giọng nói.
Diệp Kiều vẫn bán tin bán nghi.
Cánh tay của cô đang quàng lên cổ anh: “Chồng à, Tiểu Thất luôn thật lòng hiếu thuận với em, thật lòng quan tâm em, thằng bé suốt ngày lẽo đẽo theo em, anh không ghen đấy chứ?”
“Vì an toàn của em nên anh nhịn đấy!” Anh cắn răng nói.
Diệp Kiều vẫn nhìn anh đầy nghi ngờ: “Nhịn không được cũng đừng có đánh người ta đó, Tiểu Thất cũng rất giỏi, người như thế được anh nhận làm con nuôi thì đúng là đáng tự hào!”
Nghe cô nói, nghĩ đến kiếp trước Diệp Kiều luôn che chở cho thằng nhóc, thường xuyên mắng anh, trong lòng anh có chút chua xót.
Đây không phải là tai họa à?
Hiện tại anh cũng không đành lòng để thằng nhóc lưu lạc bên ngoài, Lục Tiểu Cổn cũng hy vọng năm người nhà họ nhanh chóng đoàn viên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1129.html.]
“Chuyện gì nên đánh thì vẫn đánh.” Lục Bắc Kiêu im lặng hồi lâu mới mở miệng nói.
Nhất định do kiếp trước cô quá yêu chiều Dạ Thất nên người làm cha như anh mới thường xuyên dạy dỗ thằng nhóc.
Buổi tối, cha Lục tự mình xuống bếp nấu một bàn đồ ăn.
Một nhà năm người tề tụ cùng nhau, Lục Tiểu Cổn cùng Lục Tiểu Vũ mò mẫm trong quân doanh cả ngày trời nên đói đến mức da bụng dính da lưng, lúc ăn cơm thì cứ như hổ đói vậy.
Lục Đại Ma Vương mở bình rượu ủ 15 năm tên Mao Đài Trần Nhưỡng, sau đó lấy ra hai cái chén, đặt một cái trước mặt Dạ Thất.
“Con không biết uống rượu!” Dạ Thất cau mày nói.
“Không biết uống rượu, hút thuốc thì làm sao làm con trai ta?” Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói, nói xong, anh rót đầy ly.
Cố Diệp Phi
Dạ Thất không nói hai lời, bưng chén rượu lên, kính cha rồi sau đó mới uống sạch.
Kiếp trước, cậu chỉ biết hút thuốc, uống rượu.
Lúc này, Lục Bắc Kiêu mới hài lòng, cũng bưng chén rượu lên uống sạch.
Hai người cứ thi nhau uống, đúng là một đôi cha con thực sự, nếu không phải thì chẳng lẽ là con riêng của anh thật à, Diệp Kiều vẫn còn hoài nghi, nhưng vẫn không nói lời nào, cô nhìn Dạ Thất một chút. Tuy đây là lần đầu Dạ Thất uống rượu nhưng lạ là cậu có uống bao nhiêu cũng không say,
Lục Bắc Kiêu nghĩ thầm, đích thị là con trai mình rồi.
Điều khiến Diệp Kiều hoang mang hơn là anh còn giữ Dạ Thất ở lại Tứ hợp viện, để cậu ở căn phòng phía bắc. Cô đang muốn sang phòng Dạ Thất để chỉnh đốn lại giường chiếu đồ đạc một chút thì bị anh ngăn lại, anh mặc quần cộc, áo lót, tiếp nhận đồ dùng trên tay cô, đi tới phòng cậu nhóc.
Trước giờ, trừ cô ra, cô chưa thấy tên họ Lục này đối xử với ai tốt như vậy, vả lại, đây còn là con trai.
Cô lặng lẽ đi tới cửa sổ, nhìn qua lớp thủy tinh.
Dạ Thất vừa cởi áo, lộ ra thân hình gầy gò, nhìn thấy Lục Đại Ma Vương đang tiến đến hai tay cậu lập tức che ngực, dáng vẻ sợ hãi.