NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:51:16
Lượt xem: 60
Bé cưng ngốc còn chưa chạy đến trước mặt anh, Lục Bắc Kiêu đã dang rộng cánh tay vững chãi với cô.
Cô chạy rất nhanh, đối với Diệp Kiều mà nói, người đàn ông thân hình cao ráo vượt bậc đang đứng ở nơi không xa kia, chính là điểm cuối hạnh phúc của cô! Từng ký ức của kiếp trước không ngừng lướt qua trong đầu, cô chạy đến nhanh hơn nữa, y như đang bay vậy.
Thân hình bé nhỏ của cô nhào vào lòng anh, anh ôm chặt lấy cô xoay mấy vòng lớn.
Khoảnh khắc ấy, dòng cảm xúc trống trải trong trái tim Lục Bắc Kiêu bỗng chốc được lấp đầy bằng niềm hạnh phúc! Chẳng qua mới qua lại một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng loại cảm giác này giống như đã đợi chờ, đã ngóng trông một kiếp!
Cực kỳ có cảm giác không sao nói rõ được.
Bất chợt bị bé cưng ngốc này dựng trại đóng quân trong trái tim rồi!
Thân hình đang xoay tròn dừng lại, hai chân của Diệp Kiều quấn lấy eo anh, nâng gương mặt anh tuấn của anh lên, nở nụ cười nhẹ ngọt ngào.
Cố Diệp Phi
“Bé cưng, em mà không đến, anh sẽ đi g.i.ế.c lão Thái đó!” Anh cắn răng nói.
Diệp Kiều vẫn tươi cười ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của anh, sau đó cúi đầu hôn mạnh lên bờ môi của anh.
Chết tiệt!
Những người khác hết hồn! Trông thấy một cặp đôi củi khô lửa bốc, giữa đám đông, hôn nhau thắm thiết!
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, không ngừng đảo trộn lục soát trong miệng đối phương, dây dưa nóng bỏng như thế, ước gì có thể ăn đối phương vào bụng!
“Đệt, coi bên cạnh không người mà ngược cẩu sao!”
“Nhóc thối, lấy danh nghĩa của tôi đi gặp người yêu! Coi tôi là cái gì?” Diệp Thành cũng không vui vẻ mà nói, vậy mà anh ấy còn khoe khoang với Lục Bắc Kiêu, thật là lại bị vả mặt rồi!
“Cho nhóc đắc ý đi, đắc ý không được mấy phút thì lão Thái đã đến đánh đôi uyên ương rồi!” Phương Trác nói.
Lúc này, lão Thái đi đến thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-113.html.]
Cặp đôi củi khô lửa bốc kia vẫn còn đang hôn nhau đó.
“Ưm…” Vẫn luyến tiếc không muốn tách rời như cũ, hơi thở nơi đầu mũi cô toàn là mùi vị của anh, giữa răng môi anh cũng thuộc về sự ngọt thơm của cô: “Bé cưng ngốc, muốn anh yêu c.h.ế.t em sao?! Anh đang nhớ em nhớ đến muốn phát điên đây, em lại đến rồi, thật đúng khẩu vị của anh!”
Lục Bắc Kiêu cắn răng, miệng nói toàn những lời thô lỗ, nhưng cũng là lời tự tình động lòng người!
“Em biết anh Kiêu nhớ em rồi, mà em cũng nhớ anh, cho nên em đến!” Diệp Kiều ngọt ngào nói, đôi chân còn đang vắt trên eo anh, cánh tay trắng nõn nâng gương mặt anh tuấn như được gọt dũa từ d.a.o đồng.
Bờ môi mềm mại phấn nộn lại mổ xuống môi anh.
Đúng lúc này, giọng nói của lão Thái vang lên.
Giờ Diệp Kiều mới đi xuống khỏi người anh ngay lập tức, Lục Bắc Kiêu bảo vệ cô nói: “Đừng sợ!”
Mười ngón tay của hai người đan vào nhau, chặt chẽ quấn lấy nhau.
“Tập hợp, nghỉ nửa ngày!” Lão Thái vô cùng không tình nguyện nói, nhưng đây là chỉ thị của cấp trên!
Đệt!
Còn tưởng lão Thái đến tách đôi uyên ương chứ, kết quả là…!
“A Kiêu c.h.ế.t tiệt muốn c.h.ế.t đẹp hả…!” Năm người kia ngưỡng mộ đố kỵ căm hận nhìn cặp đôi đứng không xa, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu cúi đầu, lại hôn lên môi của Diệp Kiều thêm lần nữa ngay trước mặt họ!
Diệp Kiều cũng không ngại ngùng, lập tức kiễng chân quấn lấy đôi môi vừa tách ra của anh, ngược đãi những tên cẩu độc thân này!
Lục Bắc Kiêu trực tiếp dẫn cô đến ký túc xá của anh.
Đây vẫn là lần đầu Diệp Kiều đến ký túc xá của anh, anh, Diệp Thành và Đại Ngốc, ba người ở trong một căn phòng như nhà kho, trong phòng còn có đạo cụ huấn luyện chống khủng bố, hình nộm, lốp xe, thùng phuy, thùng gỗ vân vân. Đây là do tùy thời đều có thể bị gọi dậy thực hành huấn luyện chống khủng bố trong lúc đi ngủ!
“Em nói với ông nội là đến Trường Đại Học Đặc Nhiệm của các anh để tìm Diệp Thành, ông nội bèn gọi điện thoại cho chú hai của em! Em sợ ảnh hưởng không tốt đến anh nên mặc một thân quần áo ngụy trang này! Đúng rồi, anh Kiêu, mấy miếng thịt bò khô này là bà nội gửi cho anh đó! Buổi sáng em gửi hoa quả cho họ, bà nội cứ nhắc suốt hôm nay là sinh nhật anh, bảo Tiểu Triệu đưa đến cho anh, đều do chính tay bà làm đó. Em lừa bà rằng đúng lúc em đến tìm Diệp Thành, bèn giúp bà mang đến đây!” Diệp Kiều mỉm cười nói, vừa lấy từ trong balo ra một cái túi thịt bò khô ướp ngũ vị hương to đùng.
Cô vừa thẳng người dậy thì bị anh ôm lấy từ phía sau, đôi môi của anh rơi trên gáy cô…