Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1195

Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:50:56
Lượt xem: 10

Cô mặc áo sơ mi của anh, áo sơ mi trắng bình thường mặc trên người cô lại gợi cảm c.h.ế.t người, đồng thời có một cảm giác gắn bó không khoảng cách.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, không ai nói gì cả, trong nồi không ngừng phát ra tiếng ục ục, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Nhìn sâu vào ánh mắt nhau, đều là tình cảm trìu mến, không cần ngôn từ, ai cũng hiểu.

Anh phá vỡ sự im lặng trước, cong môi nói: “Bà Lục, cái ánh mắt đó của em là gì vậy?”

Anh dời mắt xuống nhìn lên đôi chân ngọc ngà thon thả gợi cảm của cô, vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới che được đến bắp đùi của cô.

Cô bước về phía anh, tò mò hỏi: “Ánh mắt gì cơ?”

Ánh mắt anh chuyển từ sáng màu sang tối màu: “Ánh mắt mau ăn anh đi!”

Cố Diệp Phi

Diệp Kiều: “…”

Anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi! Rõ ràng ánh mắt của cô là trìu mến thành thật!

“Ăn anh? Gặm được không? Cả người toàn là cơ bắp!”

Cô nói xong rồi đi tới cạnh bếp, dở nắp nồi ra nhìn một nồi mì hải sản, thèm thuồng đến nuốt nước miếng.

Mấy ngày nay, nào nuốt trôi được thứ gì, khi nào thật sự cảm thấy đói bụng thì ăn qua loa mấy miếng bánh mì, uống chút nước lọc, cũng không biết suy nghĩ gì, niềm an ủi duy nhất đó chính là Tiểu Thất.

Lúc gọi video cậu luôn nói rằng Lục đại ma vương sẽ không sao, còn nói với cô chuyện kiếp trước Lục đại ma vương cúi đầu xưng thần trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.

Cô vặn nhỏ lửa lại một chút, thắt lưng bị anh ôm chặt từ đằng sau, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cảm giác được anh ôm từ đằng sau thật tuyệt, cảm thấy ấm áp và có chỗ dựa!

“Bà Lục, ý an là tú sắc khả xan*! Lẽ nào em không cảm thấy chồng em tú sắc khả xan sao?”. Anh tiếp tục nói một cách không đứng đắn.

(*) Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.

Diệp Kiều: “…Anh Kiêu, da mặt của anh tỉ lệ thuận với thời gian đấy, càng ngày càng dày!”

Lục Bắc Kiêu: “Rõ ràng là sự thật!”

Diệp Kiều muốn dùng cái muôi đập anh!

Cô vừa múc mì vừa hỏi: “Mấy người Vô Ảnh biết anh bình an không?”

“Đều biết hết! Đang trên đường về!”. Anh trầm giọng nói.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra ban công hóng gió, ăn mì, anh còn mở rượu vang.

Vừa ăn vừa nói đến quá trình lấy thuốc giải.

“Ưu Ưu rất si mê anh Đình, đáng tiếc, anh ấy vẫn không biết!”. Diệp Kiều cảm thán, cụng ly với anh một cái.

“Anh rất mong chờ dáng vẻ ngã xuống của anh ta đấy!”

Đối với tình địch, anh không có ánh mắt hảo tâm gì cả đâu.

Diệp Kiều uống rất nhiều, đứng dậy nằm ngoài ra lan can ngắm cảnh đêm, cái m.ô.n.g dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, khiến anh khô nóng đến mức phải cởi nút áo sơ mi xuống đến ngực, ôm lấy cô từ đằng sau.

Anh cắn lên cổ áo sơ mi của cô, kéo nó lui sau, sau đó gặm nhấm làn da mềm mại của cô…

“Lục Bắc Kiêu! Anh thôi đi! Em vẫn còn rất giận, em đã nói với anh rồi! Im hơi lặng tiếng đến Nam Mỹ, thật là đáng ghét!”. Cô quay đầu kháng nghị, giọng đã ngà ngà say.

Cô thật là nhỏ mọn, may mà mấy năm nay anh đều làm mọi việc chu đáo toàn diện, nếu không…không biết bị cô phạt quỳ bao nhiêu lần nữa!

Anh tiếp tục hôn lên cái gáy nhạy cảm của cô, vừa hôn vừa hít mùi hương trên người cô: “Bà Lục, anh sợ em làm khó, nên dứt khoát không từ mà biệt! Nếu em biết lấy thuốc giải rất nguy hiểm, em sẽ cho anh đi sao? Không cho anh đi, cái tên Đường Thiếu Đình kia chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi! Em nói xem, em có làm khó không? Anh không muốn em khó xử nên mới làm vậy!”

Tuy hơi say, cô vẫn hiểu ý anh, lại bị cảm động, tay chậm rãi dời lên trên, âu yếm cặp đùi ngọc ngà cách lớp áo sơ mi, mò đến sung sướng, ồm ồm nói: “Ở dưới cũng không mặc gì, mê hoặc ai? Hửm?”

“Trừ anh ra, còn có thể là ai?”. Cô quay lại, dựa lưng trên lan can, vẻ mặt kiều mị, nói như điều đương nhiên.

“Ừm! Chỉ có thể là ông đây!”. Người đàn ông kiêu ngạo nói, sau đó vùi vào n.g.ự.c cô, quá thú tính…

Chiều cao của hơn hai mươi tầng, ngoài ban công, phía trước trống trải không có tòa nhà nào cả, bên cạnh càng không nhìn thấy, độ che khuất vô cùng tốt, không chỉ thế, cô đã bị anh đè lên bàn ăn, trong lúc cô cầu khẩn sắp khóc, anh mới ôm cô vào phòng ngủ…

Mảng trắng xóa càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi nhìn ra đó là trần nhà màu trắng, bên phải, dụng cụ điện tim nói cho anh biết đây là phòng bệnh của bệnh viện…

Bên trái, có một người nằm bên giường bệnh, là phụ nữ.

“Em Kiều…”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1195.html.]

Cô mặc áo sơ mi của anh, áo sơ mi trắng bình thường mặc trên người cô lại gợi cảm c.h.ế.t người, đồng thời có một cảm giác gắn bó không khoảng cách.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, không ai nói gì cả, trong nồi không ngừng phát ra tiếng ục ục, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Nhìn sâu vào ánh mắt nhau, đều là tình cảm trìu mến, không cần ngôn từ, ai cũng hiểu.

Anh phá vỡ sự im lặng trước, cong môi nói: “Bà Lục, cái ánh mắt đó của em là gì vậy?”

Anh dời mắt xuống nhìn lên đôi chân ngọc ngà thon thả gợi cảm của cô, vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới che được đến bắp đùi của cô.

Cô bước về phía anh, tò mò hỏi: “Ánh mắt gì cơ?”

Ánh mắt anh chuyển từ sáng màu sang tối màu: “Ánh mắt mau ăn anh đi!”

Diệp Kiều: “…”

Anh lại bắt đầu không đứng đắn rồi! Rõ ràng ánh mắt của cô là trìu mến thành thật!

“Ăn anh? Gặm được không? Cả người toàn là cơ bắp!”

Cô nói xong rồi đi tới cạnh bếp, dở nắp nồi ra nhìn một nồi mì hải sản, thèm thuồng đến nuốt nước miếng.

Mấy ngày nay, nào nuốt trôi được thứ gì, khi nào thật sự cảm thấy đói bụng thì ăn qua loa mấy miếng bánh mì, uống chút nước lọc, cũng không biết suy nghĩ gì, niềm an ủi duy nhất đó chính là Tiểu Thất.

Lúc gọi video cậu luôn nói rằng Lục đại ma vương sẽ không sao, còn nói với cô chuyện kiếp trước Lục đại ma vương cúi đầu xưng thần trước mặt cô để dỗ cô vui vẻ.

Cô vặn nhỏ lửa lại một chút, thắt lưng bị anh ôm chặt từ đằng sau, anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô.

Cảm giác được anh ôm từ đằng sau thật tuyệt, cảm thấy ấm áp và có chỗ dựa!

“Bà Lục, ý an là tú sắc khả xan*! Lẽ nào em không cảm thấy chồng em tú sắc khả xan sao?”. Anh tiếp tục nói một cách không đứng đắn.

(*) Tú sắc khả xan: Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp thay được cho cơm.

Diệp Kiều: “…Anh Kiêu, da mặt của anh tỉ lệ thuận với thời gian đấy, càng ngày càng dày!”

Lục Bắc Kiêu: “Rõ ràng là sự thật!”

Diệp Kiều muốn dùng cái muôi đập anh!

Cô vừa múc mì vừa hỏi: “Mấy người Vô Ảnh biết anh bình an không?”

“Đều biết hết! Đang trên đường về!”. Anh trầm giọng nói.

Chỉ chốc lát sau, hai người đi ra ban công hóng gió, ăn mì, anh còn mở rượu vang.

Vừa ăn vừa nói đến quá trình lấy thuốc giải.

“Ưu Ưu rất si mê anh Đình, đáng tiếc, anh ấy vẫn không biết!”. Diệp Kiều cảm thán, cụng ly với anh một cái.

“Anh rất mong chờ dáng vẻ ngã xuống của anh ta đấy!”

Đối với tình địch, anh không có ánh mắt hảo tâm gì cả đâu.

Diệp Kiều uống rất nhiều, đứng dậy nằm ngoài ra lan can ngắm cảnh đêm, cái m.ô.n.g dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, khiến anh khô nóng đến mức phải cởi nút áo sơ mi xuống đến ngực, ôm lấy cô từ đằng sau.

Anh cắn lên cổ áo sơ mi của cô, kéo nó lui sau, sau đó gặm nhấm làn da mềm mại của cô…

“Lục Bắc Kiêu! Anh thôi đi! Em vẫn còn rất giận, em đã nói với anh rồi! Im hơi lặng tiếng đến Nam Mỹ, thật là đáng ghét!”. Cô quay đầu kháng nghị, giọng đã ngà ngà say.

Cô thật là nhỏ mọn, may mà mấy năm nay anh đều làm mọi việc chu đáo toàn diện, nếu không…không biết bị cô phạt quỳ bao nhiêu lần nữa!

Anh tiếp tục hôn lên cái gáy nhạy cảm của cô, vừa hôn vừa hít mùi hương trên người cô: “Bà Lục, anh sợ em làm khó, nên dứt khoát không từ mà biệt! Nếu em biết lấy thuốc giải rất nguy hiểm, em sẽ cho anh đi sao? Không cho anh đi, cái tên Đường Thiếu Đình kia chỉ có thể chờ c.h.ế.t thôi! Em nói xem, em có làm khó không? Anh không muốn em khó xử nên mới làm vậy!”

Tuy hơi say, cô vẫn hiểu ý anh, lại bị cảm động, tay chậm rãi dời lên trên, âu yếm cặp đùi ngọc ngà cách lớp áo sơ mi, mò đến sung sướng, ồm ồm nói: “Ở dưới cũng không mặc gì, mê hoặc ai? Hửm?”

“Trừ anh ra, còn có thể là ai?”. Cô quay lại, dựa lưng trên lan can, vẻ mặt kiều mị, nói như điều đương nhiên.

“Ừm! Chỉ có thể là ông đây!”. Người đàn ông kiêu ngạo nói, sau đó vùi vào n.g.ự.c cô, quá thú tính…

Chiều cao của hơn hai mươi tầng, ngoài ban công, phía trước trống trải không có tòa nhà nào cả, bên cạnh càng không nhìn thấy, độ che khuất vô cùng tốt, không chỉ thế, cô đã bị anh đè lên bàn ăn, trong lúc cô cầu khẩn sắp khóc, anh mới ôm cô vào phòng ngủ…

Mảng trắng xóa càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi nhìn ra đó là trần nhà màu trắng, bên phải, dụng cụ điện tim nói cho anh biết đây là phòng bệnh của bệnh viện…

Bên trái, có một người nằm bên giường bệnh, là phụ nữ.

“Em Kiều…”.

Loading...