NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1207
Cập nhật lúc: 2024-10-03 18:42:39
Lượt xem: 12
Nhưng mà anh ta biết, Kiêu Kiêu thương anh ta lắm!
Đồng chí Đỗ Quân vốn dĩ sợ gần chết, sau khi nghĩ vậy thì cảm động sắp khóc, chạy về phía cháu trai trong bộ quân trang khí phách và uy nghiêm, nhiệt tình dang hai cánh tay ra…
Lục Bắc Kiêu thấy đồng chí Đỗ Quân chỉn chu từ đầu đến chân trong bộ veston được cắt may thủ công tinh xảo đang nhào về phía mình thì ghét bỏ đến mức chỉ muốn đá một cú cho anh ta bay đi!
“Cậu đi c.h.ế.t đi!”. Anh lạnh mặt, thấp giọng quát.
Nhưng mà, đồng chí Đỗ Quân như “thiêu thân lao đầu vào lửa” vậy, nhào vào lòng cháu trai, đôi tay dài vững vàng siết chặt vòng eo của anh!
!!!
Bãi đỗ xe người đến người đi, chàng trai xinh đẹp như yêu tinh nhào vào lòng một quân nhân uy nghiêm khí phách, hủ nữ qua đường không biết còn tưởng rằng bọn họ là một đôi, hai mắt b.ắ.n ra trái hồng mà nhìn bọn họ.
Bọn họ không thấy, người phụ nữ ưu nhã thanh lịch bên cạnh, đã âm thầm siết chặt nắm đ.ấ.m rồi!
“Buông ra!”. Mặc quân phục thì phải chú ý đến hình tượng người lính, Lục Bắc Kiêu nhẫn nhịn ham muốn quật ngã yêu nghiệt này xuống, cắn răng, thấp giọng quát.
Đồng chí Đỗ Quân lại cố ý ôm chặt anh, dù sao cũng đang ở nơi công cộng đông người mà, nó không dám làm gì mình đâu!
“Kiêu Kiêu, cậu biết con khẩu thị tâm phi mà!”
Sắc mặt của Lục Bắc Kiêu quả thật u ám tới cực điểm, anh dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang bà xã ở cách đó không xa!
Lục Bắc Kiêu anh sao lại có một ông cậu ngu ngốc như vậy chứ?!
Trong lúc Diệp Kiều đang hùng hổ đi về phía bên này thì đồng chí Đỗ Quân lập tức rút lui ngay, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, anh ta đứng đó búng tay: “Kiêu Kiêu, Kiều Kiều, Thất Thất, mau lên xe!”
Lục Bắc Kiêu xám mắt trừng mắt nhìn anh ta một cái, nắm tay Diệp Kiều, dẫn theo con trai đang kéo hành lí đến chỗ taxi đang đứng một hàng dài, mở cửa xe, lên xe ngay lập tức!
Đồng chí Đỗ Quân còn chưa kịp định hình thì xe taxi đã đi rồi!
!!!
Chẳng phải chỉ ôm một cái thôi sao, đến mức đó à?!
Cố Diệp Phi
Đồng chí Đỗ Quân tức giận giậm chân, sau đó mở cửa xe chui vào!
Trên xe taxi, lúc lên xe Tiểu Thất đã thức thời ngồi lên ghế phụ, Lục đại ma vương và Diệp Kiều ngồi ở đằng sau.
“Em biết là anh sẽ đến mà!”. Diệp Kiều nói với trung tá Lục ở bên cạnh đã hơn hai tháng không gặp, hai tay thân mật ôm lấy cánh tay anh, nghiêng mặt nhìn gò má đẹp trai của anh, cười nói.
Ba tháng trước anh còn định tiếp tục nghỉ ngơi đi cùng cô một khoảng thời gian, còn định lái xe đưa cô đi du lịch, thực hiện lời hứa đưa cô đến Bắc Tân Cương cắm trại dã ngoại ngắm sao trước đây, kết quả, tạm thời có nhiệm vụ quan trọng, kết thúc kỳ nghỉ, đi một cái là hơn hai tháng liền!
“Thật sự không muốn đến!”. Lục Bắc Kiêu thấp giọng nói, giọng điệu đó vừa yêu vừa hận!
Đó chính là cảm giác của anh đối với đồng chí Đỗ Quân, vừa ghét bỏ mà lại vừa không thể nào bỏ mặc được!
“Sao anh có thể không đến?! Cái đồ đần độn như cậu nhỏ, sau này rốt cuộc cũng không khiến người ta bận lòng nữa rồi!”. Diệp Kiều cười híp mắt nói: “Chờ mong dáng vẻ làm chồng làm cha của cậu ấy quá!”
“Làm cha? Với cái hình hài gầy yêu của cậu ấy, anh thấy khó đấy!”. Lục Bắc Kiêu ghét bỏ nói.
Diệp Kiều buồn cười: “Không phải còn có madam sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1207.html.]
Mặc dù năm đó cậu nhỏ sĩ diện mà lặng lẽ chuyên tâm kiên trì rèn luyện cơ thể một khoảng thời gian, nhưng lại bỏ cuộc rất nhanh.
Cô tưởng tượng đến hình ảnh, đêm tân hôn, cậu nhỏ yêu nghiệt trông như bé thụ, bị madam khí phách oai hùng đè bẹp!
…
Tám người khiêng kiệu mặc trang phục màu đỏ chót viền vàng khiêng kiệu hoa cỡ lớn màu đỏ thêu long phượng màu vàng, chú rễ mặc trang phục thời Đường màu đỏ thêu long phượng màu vàng, đầu đội mũ tròn màu đen, phía trước buộc một chùm hoa lớn màu đỏ, cưỡi một con tuấn mã đi trước mặt kiệu hoa.
Bên cạnh tuấn mã còn có một đôi kim đồng ngọc nữ tí hon mặc trang phục thời Đường màu đỏ, chính là Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ!
Đội ngũ đón dâu gióng trống khua chiêng, lũ lượt hướng về một khách sạn kiểu Trung Quốc một cách chậm rãi.
Đội ngũ đón dâu rầm rộ như vậy đã hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, thậm chí bọn họ còn đi theo tới khách sạn để xem náo nhiệt, hôn lễ kiểu Trung Quốc, mọi người đương nhiên tưởng tượng cô dâu là một cô gái kiều mị xinh đẹp.
Kiệu hoa phong cách Trung Quốc dừng lại trước cửa khách sạn, chú rễ lập tức xuống ngựa, chẳng qua trọng tâm không vững, suýt nữa thì ngã sấp xuống đường, may mà có Tiểu Thật mặc trang phục thời Đường ở bên cạnh đỡ lấy, còn có đội ngũ đón dâu che khuất, người ngoài không nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lục Tiểu Cổn vô cùng ghét bỏ ông cậu gầy yếu này của cậu, ông cậu như con tôm chân mềm vậy đó!
Đoàn đón dâu do chú rể dẫn đầu đi về phía cửa khách sạn, vừa sắp tới cửa đã thấy một người đàn ông ăn mặc như bồi bàn vọt ra khỏi khách sạn, sau đó, cô dâu mặc đồ màu đỏ chót thêu hình long phượng màu vàng đuổi theo, cô ấy lấy tốc độ chạy nước rút một trăm mét rượt theo nhân viên phục vụ kia, lớn tiếng hét: “Đừng chạy!”
Người phục vụ xua đuổi người đi đường và lao về phía con ngõ vừa nhỏ vừa sâu, cô dâu cũng đuổi theo, chốc lát sau, cô ấy bắt lấy áo của người phục vụ, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, cô dâu xinh đẹp quật người phục vụ ngã lăn ra đất, cô ấy bẻ tay người phục vụ ra sau lưng và giữ chặt, rồi tìm thấy chiếc hộp đựng nhẫn từ trong túi anh ta!
“Dám trộm đồ của tôi?! Muốn c.h.ế.t à?!”. Cô dâu ác độc nói, mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương thật hình trứng chim bồ câu!
Kim cương trên chiếc nhẫn chính xác là 10 carat!
Không có còng tay, cô ấy nhấc tên trộm lên, đẩy về phía trước, tên trộm còn muốn chạy, cô giơ chân lên đá, quần chúng xung quanh nhìn cô dâu trong bộ lễ phục xinh đẹp kiều mị, hung hãn ép tên trộm ngoan ngoãn đi về phía trước, tất cả đều choáng váng…
“Nhuyễn Manh Manh!”. Chú rể đi tới đầu ngõ, lớn tiếng gọi.
???
Gì?
Nhuyễn Manh Manh?
Cô dâu hung hãn thế mà lại tên là “Nhuyễn Manh Manh”?!
Nhuyễn Mạnh Mạnh đẩy mạnh tên trộm về phía trước, đồng chí Đỗ Quân vội vàng né tránh: “Suýt nữa bị trộm mất chiếc nhẫn! Ai bảo anh mua viên kim cương lớn như thế! Huênh hoang!”
“Trộm mất thì mua lại! Có bị thương không?”. Đồng chí Đỗ Quân cầm lấy cánh tay Nhuyễn Manh Manh, quan sát cô, quan tâm hỏi.
“…”. Cái tên phá của này! Nhuyễn Manh Manh trợn trắng mắt: “Em sẽ bị thương chắc?!”
…
Trong hôn lễ, biểu hiện của Nhuyễn Manh Manh vẫn rất là mềm mại đáng yêu, cô mặc đồ cưới màu đỏ, trên đầu đội trang sức màu vàng, cũng không phô trương lắm, mà cũng không phàm tục, mặt nở nụ cười e thẹn, xinh đẹp động lòng người.
Bà cụ Đỗ mấy năm nay sức khỏe không tốt, bà ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ đỏ, nhận lấy trà do cô dâu đưa tới, cười ha hả, răng rụng không ít rồi: “Quân Quân à, con cũng biết đó, mẹ con vốn dĩ phải theo cha con từ lâu rồi, nhưng mấy năm nay vẫn sống dở c.h.ế.t dở duy trì hơi thở tàn tạ này, là chờ cho đến khi con kết hôn đấy!”
Đồng chí Đỗ Quân quỳ gối trên đệm hương bồ, bĩu môi nhỏ giọng nói: “May mà ngần ấy năm con không cưới…”.
“Thằng nhóc này mày nói cái gì đó?! 35 tuổi mới kết hôn, còn có mặt mũi mà nói à?!”. Bên trong sảnh đều là người nhà, bà cụ đã lớn tuổi rồi, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, liều mạng quở trách thằng con út.
Cái dáng vẻ thở hổn hển kia của bà cụ chỉ kém không đánh đồng chí Đỗ Quân thôi đó, cả nhà người đều mím môi cười.