NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1292
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:49:43
Lượt xem: 2
Cô đứng trước mặt anh, ngước đầu lên nhìn anh, ánh mắt sáng lên như vì sao, anh mặc áo sơ mi, vừa lạnh lùng lại vừa đẹp trai.
Người đàn ông này đã cứu cô, người đàn ông này đã khiến cô trở nên mạnh mẽ.
"Người tốt đó, chính là anh!" Cô cười nói, cái miệng nhỏ chu chu lại, bộ dạng nũng nịu nhìn anh.
Đường Thiếu Đình đứng ngây ngốc, năm cô 16, anh đã cứu cô.
Chuyện này anh thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì?
"Ưu Ưu, rốt cuộc em là ai?" Đôi tay anh đặt lên bờ vai gầy guộc của cô, kích động hỏi.
Ưu Ưu cầm ly rượu lên uống, lúc này cô đã say khướt, cười nói: "Em chính là người mà 6 năm trước anh..."
"Anh Đình, không ổn rồi, kho hàng của chúng ta bị người của bang Hắc Ưng tới quấy phá, A Nhân với Mộc Tử bị c.h.é.m rồi, họ còn nói sẽ thiêu rụi kho hàng của chúng ta." Một tên đàn em từ bên ngoài chạy vọt tới trước mặt Đường Thiếu Đình, vội vã nói.
Ưu Ưu còn chưa nói xong thì đã bị ngắt lời.
Nghe những lời đàn em nói, sắc mặt Đường Thiếu Đình trầm xuống, kho hàng của họ toàn là những lọai rượu mới. Lúc trước, Hắc Ưng không chỉ yêu cầu nộp phí bảo kê quán bar, mà còn bắt các quán bar nhập hàng từ bọn chúng, mà rượu của bọn chúng vừa mắc tiền lại vừa kém chất lượng.
Cố Diệp Phi
Vì thế, Đường Thiếu Đình mới lựa chọn con đường khác, nhập rượu thật về bán lại cho các quán bar nhỏ ở đây.
"Mấy tên hỗn đản không biết điều này thật là, đánh!" Ưu Ưu nghe đàn em nói như vậy liền tức giận vô cùng, cô đứng dậy đập mạnh vào quầy bar mà nói, lúc này cô đã say lắm rồi, tính tình cũng vô cùng ngang bướng.
Nói xong cô liền đi thẳng tới trước, Đường Thiếu Đình nhanh chóng giữ chặt cô: "Em uống say rồi, em cứ ở lại đây đi, tôi đi là được rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1292.html.]
"Tôi cũng muốn đi!" Ưu Ưu kháng cự.
Để cô ở lại quán bar anh cũng không yên tâm nên thôi mang cô theo cho rồi.
Trước cửa kho hàng, người của bang Hắc Ưng đã cầm đuốc đứng bao vây, Đường Thiếu Đình và đàn em đi đến, thấy khắp nơi đều là người nằm lăn lóc, m.á.u me vương vãi đầy, các mảnh chai bia lộn xộn, màu m.á.u tươi hòa lẫn mùi cồn thoang thoảng trong không khí.
Thấy cảnh tượng như vậy, Đường Thiếu Đình tức giận nắm tay lại thành quyền: "A Phong, đưa A Nhân và Mộc Tử vào bệnh viện đi!" Anh vừa nói, vừa bước lên phía trước, nâng A Nhân vừa bị c.h.é.m trọng thương lên.
A Phong cũng đi qua nâng Mộc Tử dậy, Đường Thiếu Đình giao người qua cho đàn em rồi mới đứng ra nói phải trái với người bang Hắc Ưng.
"Đường Thiếu Đình, mày dám cướp mối làm ăn của ông chủ nên hôm nay tụi tao đến đây để đòi lại công bằng, sau này mày đừng mong bán được lô hàng nào nữa, đêm nay chỉ là cảnh cáo, nếu sau này mày còn dám tác oai tác quái trên phố người Hoa thì tụi tao sẽ cho mày c.h.ế.t không toàn thây. "
Mặc dù đang say mèm, nhưng Ưu Ưu vẫn cố gắng tỉnh táo, cô là bộ đội đặc chủng nên cũng đã trải qua quá trình huấn luyện rồi.
Nhìn cây đuốc mà mấy tên hỗn đản kia đang cầm, lại nhìn trên mặt đất đều là cồn, chỉ cần một mồi lửa, chắc chắn kho hàng sẽ cháy rụi.
Nhân lúc Đường Thiếu Đình không chú ý, cô lui về phía sau, lui ra khỏi đám người, đứng nép một bên để gọi điện thọai.
Đường Thiếu Đình đứng bên này cứ như đang nghe bọn chúng nói chuyện cười vậy, bọn chúng muốn g.i.ế.c anh nhưng vẫn còn có điều kiêng kị, vậy thôi chỉ cần đốt kho hàng là được rồi.
"Tụi bay dám châm lửa thì đêm nay ông đây sẽ cho tụi bay c.h.ế.t không chỗ chôn." Đường Thiếu Đình tức giận nói. Bên này, xe chữa cháy đang trên đường tới, không biết có tới kịp hay không.
"Còn chờ gì nữa, châm lửa, đốt!" Một tên nói xong xoay người ném cây đuốc vào kho hàng, mấy tên khác cũng ném theo.
Bọn chúng đắc ý cười lớn, đứng nhìn lửa lan ra, lúc này, có tiếng còi xe cảnh sát, nước từ trên đổ xuống như mưa trút.