Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1357

Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:49:21
Lượt xem: 8

Tiêu Đề: Xác định danh phận cho người đàn ông của cô!

Mục Dã vừa dứt lời, Đường Thiếu Đình cũng đã không nhịn được nữa, bước nhanh tới phía trước, tóm lấy vạt áo của Mục Dã, gần như muốn xách Mục Dã lên!

Người đàn ông ngang ngược nở nụ cười khinh thường với vẻ mặt hung ác: “Họ Mục kia, cậu là cái gì?! Bảo tôi rời khỏi? Ông đây đ.ấ.m cậu một cú c.h.ế.t trước nhé, thế nào?”

Anh buông một tay ra, vung nắm đấm, định đánh lên cái mặt đẹp trai của Mục Dã!

“Cậu dừng tay lại cho tôi!”. Một giọng nói già nua và quyền lực vang lên, bà cụ tóc hoa râm, mặc váy duyên dáng và sang trọng đi tới trong sự nâng đỡ của người hầu.

Đường Thiếu Đình buông nắm đ.ấ.m xuống, anh nhận ra vương thái hậu.

Anh đẩy Mục Dã ra, Mục Dã mất thăng bằng lảo đảo lùi về sau, suýt nữa ngã ra đất.

“Bà nội!”. Đường Thiếu Đình lễ phép gọi, khóe miệng nở nụ cười.

Bà cụ hơi sửng sốt một chút, ngửa đầu, nghiêm mặt nói: “Hừ! Ai là bà nội của cậu?! Chúng ta có quan hệ gì?!”

“Bà nội, con là bạn trai của Ưu Ưu, rất nhanh thôi sẽ là chồng của cô ấy, ngài đương nhiên là bà nội của con rồi!”. Đường Thiếu Đình bước tới, cười nói.

Nhịp tim của bà cụ tăng tốc, nhưng vẫn còn nghiêm mặt, vừa ngạo mạn vừa khinh thường nói: “Ồ! Nhưng tôi nghe nói, lúc trước cậu không quan tâm đến cháu gái tôi!”

“Bà nội, là hiểu lầm thôi!”. Đường Thiếu Đình vội vàng nói.

“Cậu thôi đi! Họ Đường kia, tôi cũng không xem trọng đứa cháu rể là cậu đâu! Toàn bộ vương thất cũng không xem trọng cậu! Từ nhỏ cậu đã là một cô nhi, còn là một kẻ giang hồ chẳng làm nên trò trống gì, tuy gần đây cậu đã được cha ruột nhận, nhưng mà, Đường Minh cũng chẳng phải là tập đoàn đứng đắn gì cho cam! Cậu nói đi, cậu có tư cách gì mà cưới cháu nội của tôi? Cưới công chúa của vương thấy, lại còn là quốc vương nước T tương lai?!”. Bà cụ bước tới, không khách sáo mà nói với Đường Thiếu Đình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1357.html.]

Mục Dã đi tới bên cạnh bà cụ, khéo léo đỡ bà.

Đường Thiếu Đình hơi thay đổi sắc mặt, anh im lặng đứng đó.

“Bối cảnh không thích hợp gì cũng cho qua đi, còn bắt nạt cháu gái của tôi, cậu nói xem, cậu lấy đâu ra mặt mũi vậy?! Tôi khuyên cậu, nên tranh thủ dẹp bỏ cái suy nghĩ này càng sớm càng tốt! Kẻo sau này Ưu Ưu lại bị chê trách khi đối mặt với những vương công quý tộc kia!”. Bà cụ càng nói càng ác, giọng rất lớn!

Đường Thiếu Đình sững sờ, vẫn không nói nên lời.

“Bà nội! Mục Dã! Mọi người đang nói bậy cái gì đó?!”. Đúng lúc này, một giọng nói tức giận vang lên.

Chỉ thấy Ưu Ưu ăn mặc thục nữ đi tới, cô nghiêm mặt, ánh mắt sắc như kiếm, bà cụ sợ đến mức trốn sau lưng Mục Dã, Mục Dã cũng trốn sau lưng bà.

Xong rồi xong rồi, đùa hơi lố rồi.

Nhìn cháu gái có vẻ như muốn g.i.ế.c người, bà cụ sợ đến mức hàm răng run lập cập.

“Ưu Ưu! Chúng ta đang dạy dỗ thằng nhóc này giúp con!”. Vương thái hậu lớn tiếng nói, cố gắng duy trì sự bình tĩnh.

Những gì bọn họ vừa nói, thật sự Ưu Ưu đã nghe thấy hết, cô liếc nhìn Đường Thiếu Đình đang sững sờ không nói đượcc lời nào, lại nhìn về phía bà cụ và Mục Dã, căng mặt nói: “Hai người có tư cách gì mà nói vậy với người đàn ông của con?”

Mấy chữ “người đàn ông của con” đã xác định danh phận cho Đường Thiếu Đình!

Cố Diệp Phi

Đường Thiếu Đình nhìn về phía cô gái mặc một chiếc váy không tay màu trắng ngọc, buộc tóc đuôi ngựa ở cách đó không xa, dưới ánh mặt trời, trông cô xinh đẹp động lòng người.

“Ưu Ưu, cậu ta, cậu ta quả thật không xứng với con!”. Vương thái hậu lùi về sau một bước và nói.

“Cái mạng này của con là do anh ấy cứu, không có anh ấy, sáu năm trước con đã c.h.ế.t rồi! Không có anh ấy, con cũng sẽ không trở nên lớn mạnh như ngày hôm nay, dồn vương hậu vào chỗ chết, cứu rỗi vương thất! Ngoài ra, anh ấy còn là người đàn ông con yêu sáu năm, sao lại không xứng với con?! Hai người có tư cách gì mà nói anh ấy không xứng?! Còn Mục Dã nữa, tôi với cậu là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nhưng mà, tôi không yêu cậu! Là cậu không xứng!”. Ưu Ưu bước về phía bà cụ và Mục Dã, nói một cách không hề nể mặt.

Loading...