NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1371
Cập nhật lúc: 2024-10-04 13:53:53
Lượt xem: 7
Căn phòng xa hoa giờ lộn xộn vô cùng.
Cái sô pha kiểu u bọn họ mới nằm bị b.ắ.n đến nát nhừ, lộ cả lò xo lẫn đệm mút ở bên trong. Trên mặt đất đầy mảnh thủy tinh vỡ. Không khí tràn ngập mùi thuốc s.ú.n.g gay mũi.
Hai người đã đứng lên, ánh mắt dừng ở hai đường ra, một là cửa phòng ngủ dành cho khách, hai là cửa phòng khách.
Đúng lúc này, cửa phòng khách bị người từ bên ngoài đá văng ra.
“Tiểu Thất, đừng vào!” Không cần nghĩ cũng biết là Dạ Thất, Đường Thiếu Đình lo lắng cậu chạy vào sẽ bị trúng đạn nên lớn tiếng nhắc nhở.
Dạ Thất ở bên ngoài cũng không có vào. Cậu không ngốc.
Hai người bọn họ, không ai nói chuyện, nhưng ăn ý mà cất bước, chạy như bay tới cửa phòng khách.
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên. Bọn họ vừa chạy tới cửa thì cảm thấy một luồng hơi nóng từ phía sau xông tới, ánh sáng chói mắt.
Quả nhiên là s.ú.n.g phóng hỏa tiễn.
“Chú Đình, thím Đình!”
Đúng là Dạ Thất mới vừa đá văng cửa. Cậu đứng ở ngoài hành lang gọi hai người. Đường Thiếu Đình cùng Ưu Ưu chạy tới bên cạnh cậu, từ cửa phòng một ngọn lửa phun tới, hai người từ phía ánh lửa chạy tới bên cạnh Dạ Thất.
An toàn. Ưu Ưu dựa lưng vào vách tưởng thở hổn hển.
“Có bị thương không?” Đường Thiếu Đình ôm hai vai cô kiểm tra một lượt, ánh mắt nhìn cô quan tâm hỏi.
Vừa rồi, nếu muộn một hai giây, hai người đã táng thân biển lửa.
Ưu Ưu lắc đầu.
“Anh thì sao? Ô…”
Cô chưa kịp dứt lời, Đường Thiếu Đình đã hôn cô.
“Lúc này là lúc nào mà còn hôn chứ!” Dạ Thất đứng một bên giậm chân tức giận nói.
Hai người buông nhau ra, rồi lại cùng thở dốc. Đường Thiếu Đình một tay chống hông, vạt áo sơ mi mở rộng tới bụng, lộ ra ra cơ n.g.ự.c rắn chắc. Ưu Ưu trên người mặc áo hai dây, tóc đang lòa xòa, có vài sợi buông xuống trán. Cô che mũi lại, không khí có mùi gay mũi.
Dạ Thất nhìn hai người họ liền hiểu, vừa rồi hai người họ đang làm cái chuyện tốt gì. Cậu nhíu mày, “Mấy tên ngu xuẩn đó sao không chọn thời điểm mà lại nhè lúc hai người đang lăn giường mà nổ s.ú.n.g chứ?!”
Đường Thiếu Đình nhìn Dạ Thất, khóe miệng cong lên vẻ hài hước, “Đúng vậy, càng thêm kích thích!”
“….” Dạ Thất.
Cố Diệp Phi
Thiếu chút nữa thì c.h.ế.t mà còn bảo kích thích.
Nhưng mà, chú Đình của cậu đời trước cũng hoang dã như vậy.
Ưu Ưu cùng bật cười, thật sự là kích thích.
Chỉ là, những tên cặn bã muốn nhân cơ hội ám sát bọn họ, nào có dễ dàng như vậy!
Lúc này, vệ sỹ của Đường Thiếu Đình mới tới.
Có tất cả 4 người, dáng vẻ tương đồng, cao lớn uy mãnh, là người của Đường Minh, chuyên phụ trách bảo vệ an toàn cho thủ lĩnh Đường Minh, có thể tín nhiệm.
“Đại thiếu. Tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa của chúng ta đã tìm được vị trí, chuẩn bị đánh trả, những người khác đã đi tới tòa nhà bên cạnh.” Một người báo cáo với Đường Thiếu Đình. Hóa ra, chuyện Đường Thiếu Đình bị ám sát, một tiếng trước bọn họ đã biết.
“Cần bắt sống bọn chúng, điều tra rõ là ai sai bảo.” Đường Thiếu Đình trầm giọng nói. Trên thực tế, không cần đoán cũng biết rõ là ai làm. Chỉ là không ngờ, ra tay nhanh như vậy.
Biết rõ không thể làm gì anh, nên mới sắp đặt cuộc ám sát này.
Anh đi tới phòng của Dạ Thất, tìm cho Ưu Ưu một cái áo sơ mi mặc, phòng hai người đã bị thiêu trụi, lửa còn chưa có tắt. Hai người mau chóng ra khỏi khách sạn, lên một chiếc xe bọc thép, có lính vũ trang bảo vệ.
Xe lái trực tiếp vào hầm đỗ xe của biệt thự nhà họ Đường. Hai người còn chưa xuống xe, một vệ sỹ nhận được điện thoại thì khẽ nói với Đường Thiếu Đình, “Đại thiếu, tay s.ú.n.g đó tự sát, không tìm ra ai sai tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1371.html.]
Đường Thiếu Đình nghe xong thì xuống xe, đi vào trong thang máy, lên lầu.
“Đường Thiếu Phong. 5 phút nữa tới thư phòng chờ anh!” Anh nhìn Đường Thiếu Phong đang túc trực bên linh cữu nói một câu, sau đó nắm tay Ưu Ưu, cùng Dạ Thất đi lên lầu.
“Anh Đình. Em muốn biết kế hoạch tiếp theo của anh, hơn nữa, em muốn tham dự!” Rửa mặt xong, thấy Đường Thiếu Đình muốn đi ra ngoài, Ưu Ưu vội vàng túm lấy, cường ngạnh nói.
Đường Thiếu Đình nhìn vẻ mặt kiên định của cô gái trước mặt, thoáng chần chừ sau đó gật đầu.
Người phụ nữ của anh, có đủ năng lực cùng quyết đoán để sánh vai chiến đấu cũng anh, không cần phải giấu cô.
Nhà họ Mạnh.
“Cái gì? Ông phóng hỏa tiễn cũng không g.i.ế.c được bọn họ? Những tên lính đánh thuê chỉ là thùng cơm thôi sao?” Đổng sự Mạnh nhìn người đàn ông đang rũ đầu trước mặt thì tức giận quát lớn.
“Ngài Mạnh, Đường Thiếu Đình cũng không phải kẻ tầm thường. Hắn ta có thể nằm vùng bên cạnh Bò cạp độc 8 năm a!”
Cơn giận dữ của Đổng sự Mạnh giảm đi vài phần. “Tôi vốn nghĩ rằng, b.ắ.n c.h.ế.t tên nhóc này có thể xong hết mọi chuyện, chỉ là không ngờ tới, muốn xử lý hắn cũng không dễ dàng!”
“Ngài Mạnh, không vội được. Thế lực ở trong tay chúng, quá nửa lực lượng là của chúng ta, Đường đại thiếu sẽ không dám làm gì chúng ta đâu. Chi bằng, tạm thời nhẫn nhịn một chút!” Trợ thủ đắc lực của Đổng sự Mạnh vội vàng lên tiếng khuyên can.
“Nhịn? Ta sao có thể nhịn với cái loại người này? Hơn nữa, thực lực của chúng ta không hề kém hơn Đường Thiếu Đình, điều duy nhất hắn mạnh hơn so với ta, hắn là chủ tịch.” Đổng sự Mạnh nói.
Hắn ta nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ Đường Thiếu Đình.
*
Đường Thiếu Phong tuy rằng mới 18 tuổi nhưng từ nhỏ tới lớn được Đường Quý Sơn bồi dưỡng như người nối nghiệp, cậu nắm rõ mạng lưới quan hệ của Đường Minh, chỉ là, Đường Quý Sơn không ngờ tới mình sẽ c.h.ế.t sớm như vậy.
Trong thư phòng.
Ưu Ưu cùng Dạ Thất ngồi đó vừa ăn bánh kem, uống sữa, vừa nghe hai anh em Đường Thiếu Đình thảo luận chuyện đối phó với nhà họ Mạnh.
Đường Thiếu Đình mặc sơ mi trắng, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, dựa lưng vào ghế, lười biếng hút thuốc. Khói thuốc lượn lờ. Đường Thiếu Phong mặc một bộ quần áo màu đen ngồi ở ghế dựa đối diện, thản nhiên nói với Đường Thiếu Đình về thế lực cùng các thủ hạ của Đổng sự Mạnh.
Ưu Ưu bưng đĩa bánh kem, còn một nửa cái Tiramisu chưa ăn trên đĩa, đứng dậy. Cô đi tới bên cạnh Đường Thiếu Đình, xúc một miếng đưa tới bên miệng anh.
“Ngoan, em ăn đi, anh không thích đồ ngọt.”
“Không được hút thuốc!” Ưu Ưu xụ mặt nói.
Nghe thấy giọng điệu tức giận của cô, Đường Thiếu Đình lập tức ngồi thẳng dậy, dí điếu thuốc vào gạt tàn, dập tắt, “Không hút, không hút.”
Dáng vẻ bị cô quản nghiêm, khóe miệng còn tươi cười.
“Ăn bánh kem!” Ưu Ưu lại ra lệnh, đưa miếng bánh vào sát bên miệng Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình không nói lời nào, há miệng ăn bánh. Vừa rồi còn nói không thích đồ ngọt, giờ ăn đến ngon lành.
Dạ Thất ngồi ăn bánh kem bên cạnh Đường Thiếu Phong, ngây ngốc nhìn Ưu Ưu bón hết bánh kem trong tay cho Đường Thiếu Đình, còn ép anh uống sữa.
“Anh, còn muốn em nói tiếp không? Nếu không để hôm khác.” Đường Thiếu Phong nhịn không được hỏi.
“Em tiếp tục nói đi.” Đường Thiếu Phong trầm giọng nói.
Đường Thiếu Phong: Đừng có ngược cẩu như vậy chứ?
“Còn muốn ăn gì thì cứ việc bảo nhà bếp làm.” Anh vỗ vỗ đùi, ý bảo cô ngồi xuống rồi hỏi.
Thấy thím Đình thật sự ngồi lên đùi chú Đình, Dạ Thất bưng bánh kem ra khỏi thư phòng, mặc kệ Đường tiểu thiếu gia bị ngược đãi trong đó.
…
Thảo luận mọi chuyện xong xuôi trời đã rạng sáng. Trở lại phòng, Ưu Ưu buồn ngủ, Đường Thiếu Đình cũng không làm gì, anh cũng mệt. Một ngày này, phát sinh quá nhiều việc.
Chỉ là, cô ngủ rồi, anh cũng không buồn ngủ.
Đường Thiếu Đình đi xuống lầu, vào linh đường, ngồi xuống cái đệm, vừa châm thuốc hút, vừa nhìn di ảnh của Đường Quý Sơn.