NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1417: Tôi sợ ở bên cậu thường xuyên, tôi lại không nhịn được mà muốn ăn cậu!
Cập nhật lúc: 2024-10-04 16:28:29
Lượt xem: 4
Cậu rất nghiêm chỉnh nghiêm mặt, gõ lên đầu cô, nghiêm túc nói.
Làm giống như cô rất thích trêu chọc cậu vậy đó!
Dạ Thất viết lại sáu điều nội quy này một lần nữa rồi dán lên tủ lạn, Hạ Hòa phát hiện ra chữ của cậu rất đẹp, hơn nữa đều là chữ phồn thể. Thời buổi này, người trẻ biết viết chữ phồn thể đúng là hiếm thấy, ngay cả học sinh xuất sắc như cô cũng không biết viết.
Cô nào đâu biết rằng, Dạ Thất sở hữu ký ức của kiếp trước.
Cô định tiếp tục đọc sách, lại bị cậu kéo đến siêu thị mua đồ ăn, bởi vì…căn nhà này trước đây chưa từng có người ở, thiếu rất nhiều đồ dùng và đồ ăn. Rõ ràng mấy thứ này ngài Tiểu Thất cậu chỉ cần nói một câu thôi là đã có người mang đến hết toàn bộ rồi.
Xe đẩy của siêu thị bị nhét đầy, nào là đồ dùng sinh hoạt, hoa quả rau dưa, thịt gia cầm gia súc…
Bọn họ xếp một hàng dài tính tiền, trong tay hai người đều cầm điện thoại di động: “Tiểu Thất, cậu thấy ảnh đại diện của tôi thế nào?”
Hạ Hòa đang bật một ứng dụng hình ảnh, bên trong có đủ loại ảnh đại diện, cô cho cậu xem bộ hình ảnh đại diện dành cho các cặp đôi, cô bé và cậu bé hoạt hình, bên cạnh ảnh đại diện của cậu bé viết “Thoát kiếp cô đơn không?”, bên cạnh ảnh đại diện của cô bé viết “Được!”.
“Cô bé này đáng yêu quá!”. Hạ Hòa vừa nói vừa cảm thấy sao mình lại đột nhiên ngây thơ ngốc nghếch như thế, trước đây rõ ràng cô là người rất ít chơi QQ, nhiều lắm thì chỉ vào trang nội bộ của trường thôi.
Dạ Thất xem ảnh đại diện tình nhân, không khỏi nhướn mày: “Cô để ảnh đại diện đôi với ai?”
Vẻ mặt ngài Tiểu Thất không vui.
“Không biết, có khi gặp được một người để ảnh đại diện cậu bé thì sao! Khi đó đúng thật là duyên phận!”. Cô nói xong thì lưu ảnh lại.
“Yêu qua mạng mà cô cũng tin?! Bên hồ Đại Minh, cô trở nên ngây thơ như thế từ lúc nào vậy?”
Hạ Hòa: “…”
Dạ Thất vẫn trơ mắt nhìn cô dùng ảnh cô bé kia làm ảnh đại diện!
Trong lòng cậu vô cùng khó chịu!
Giá hàng bên cạnh quầy thu tiền bày đầy các loại kẹo cao su, Dạ Thất chọn xylitol, Hạ Hòa thì quan tâm cái giá để đầy Durex và Okamoto bên cạnh, thậm chí còn khom lưng chọn.
Cô là một bác sĩ tiêu chuẩn, đã từng trơ mặt ở nam khoa, cũng không có vấn đề gì là e lệ và sợ hãi, lần lượt cầm lên nghiên cứu.
“Cô xem cái gì đó?”. Cậu chọn kẹo cao su xong thì nhìn cô, tò mò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1417-toi-so-o-ben-cau-thuong-xuyen-toi-lai-khong-nhin-duoc-ma-muon-an-cau.html.]
Cô không trả lời mà là dứt khoát ném một hộp vào trong giỏ hàng, xoay người dẫn đầu đi tới quầy tính tiền.
Dạ Thất tò mò cầm lên, vừa nhìn một cái, khuôn mặt cậu bất giác đỏ ửng.
Chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa từng thấy heo chạy?!
Bên hồ Đại Minh lấy cái đồ chơi này là muốn làm gì?
Quá nhiều người, cậu cũng không tiện chất vấn cô!
…
Về đến nhà, Hạ Hòa hào hứng bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, cô có sở thích sắp xếp mọi thứ.
Chỉ chốc lát sau, Dạ Thất tìm ra một hộp Okamoto từ trong cái túi đựng đầy đồ dùng sinh hoạt, nghiêm túc đi tới bên cạnh Hạ Hòa.
Hạ Hòa đang xếp nước ngọt Bắc Băng Dương, xếp từng chai gọn gàng, nhãn hiệu cũng thống nhất hướng ra ngoài, còn chỉnh tề hơn cả trưng bày giá hàng trong siêu thị.
“Tiểu Hạ Tử, cô mua cái thứ này là có ý gì?”. Dạ Thất nghiêm túc hỏi.
“Đề phòng bất cứ tình huống nào!”. Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục bỏ đồ vào tủ lạnh.
“Cô “bất cứ tình huống nào” với ai? Hả?”. Sắc mặt ngài Tiểu Thất tối sầm, giống như đang chất vấn con gái mình vậy!
Hạ Hòa rốt cuộc cũng quay đầu, hai cánh tay đột nhiên vòng lấy cổ cậu, chỉ cảm thấy toàn thân cậu căng thẳng: “Tôi sợ ở bên cậu thường xuyên, tôi lại không nhịn được mà muốn ăn cậu, cho nên chuẩn bị sẵn!”
Trông cậu đúng là “tú sắc khả xan”*!
(*) Tú sắc khả xan: thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ một người có sắc đẹp mỹ lệ mê người, sắc đẹp có thể thay cho cơm.
Nhưng cô cũng cố ý trêu cậu!
Cố Diệp Phi
“Bên hồ Đại Minh! Cô, cô đừng làm tôi sợ!”. Dạ Thất tức giận nói.
…
Hạ Hòa: Tôi đáng sợ như vậy sao?! Sau này cậu có xin ăn tôi cũng không cho!