NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1447
Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:25:56
Lượt xem: 4
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Dạ Thất mới vừa quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Hạ Hoà ngồi trên ghế phó lái bắt lấy tay phải của mình, đưa lên môi cô, trông cô như đang nhấm nháp một thứ mỹ vị nào đó, hút vào một hơi thật sâu.
Cậu cố gắng dùng sức, mới rút được tay về, giữ vững tay lái.
Cảm giác miệng lưỡi khô khốc, làm cho Hạ Hoà phải nắm chặt vào tay vịn trên ghế dựa, lý trí cùng t.ì.n.h d.ụ.c đang đấu tranh với nhau, “Sao lại là cậu?! Tôi, tôi phải về chỗ Khả Khả, tôi, ở đây, nóng quá!”
Cô vẫn đang đấu tranh, lý trí lại bị rối loạn, chỉ cảm thấy rất nóng, không khí xung quanh cũng nóng rực, một luồng nhiệt từ sâu bên trong cơ thể toả ra.
Khổ sở đến phát khóc!
Bởi vì cô vẫn còn sót lại một tia lý trí, biết rằng chính mình đang làm cái gì, sắp sửa xảy ra chuyện gì!
“Hạ Hạ, em lại uống rượu sao?” Dạ Thất vì để phối hợp với lời nói dối của Khả Khả nên cố tình hỏi như vậy, cậu nghiêm túc mà lái xe, tốc độ nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Hạ Hoà nghiêng đầu, nhìn sang Dạ Thất bên ghế lái mặc một chiếc áo sơ mi đen, đang nghiêm túc mà lái xe, không nhịn được mà vươn cánh lưỡi hồng phấn ra, l.i.ế.m láp đôi môi nóng bỏng, không cầm được mà nuốt nước bọt, đôi bàn tay ngọc ngà nắm chặt lên tay vịn, bởi vì dùng sức mà móng tay trắng bệch cả ra.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn lao vào anh!
Hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, cứ như có kiến bò bên trong m.á.u huyết, cô cực lực đối kháng với cảm giác khó chịu này, nửa thân trên bọc trong chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, không ngừng vươn người về phía trước, gáy dựa lên lưng ghế, lại một lần nữa ngẩng đầu lên.
Trên trán đã thấm một lớp mồ hôi từ lâu.
“Sao tôi lại ở trên xe của cậu?! Dạ Thất, cậu là, là cố ý!” Hạ Hoà cắn răng, tức giận mà hỏi, có ý muốn phân tán lực chú ý của mình.
“Oan uổng quá! Tôi thấy hai người cứ mãi không gọi được xe, nên mới chạy đến.” Người đàn ông ngồi trên ghế lái, ung dung bình tình, gương mặt tuấn tuấn dần dần trở nên u ám, cậu thấp giọng nói.
“Vậy Khả Khả đầu?! Ừm hừ tôi, tôi……” Cũng chỉ mới có ba ly rượu mơ xanh 15 độ, cô lại giống như uống trúng xuân dược vậy, trong lòng khổ sở như lửa đốt!
Cô thật muốn đi chết!
Dạ Thất không trả lời câu hỏi của cô, cậu đánh tay lái, đã có thể nhìn thấy tấm bảng quảng cáo dưới mái nhà chung cư của bọn họ, cậu vươn tay ra xoa đầu cô, nghiêng đầu sang, bất chợt liếc mắt nhìn thấy cảnh xuân mê người n.g.ự.c cô, làm cho cậu suýt chút phải phanh gấp!
!!!
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, có thể nhìn thấy được đường con n.g.ự.c hoàn mỹ, cúc áo nơi trước n.g.ự.c lại bung ra, cảnh tượng đó, cũng đủ để cho cậu phải chảy m.á.u mũi.
Cậu quay đầu đi, ngón tay thon dài nhẫn nại, thong thả ung dung mà cởi từng nút áo sơ mi.
Thật cmn nóng!
Cuối cùng, chiếc xe SUV màu đen cũng đậu vào bãi, tại một vị trí gần thang máy nhất, trên ghế phó lái, Hạ Hoà vẫn luôn nhẫn nhịn, cả người mềm nhũn như socola tan chảy, ngón tay ấn xuống rất nhiều lần, nhưng cũng không thể ấn vào nút tháo dây an toàn.
Dạ Thất cầm theo áo vest xuống xe, vòng qua ghế phó lái, mở cửa xe ra, cậu khom lưng cúi người tiến vào trong, giúp cô tháo dây an toàn.
Thân người cậu tiến đến gần, nghe thấy hơi thở nam tính trên người cậu, cô giống như người đi trên sa mạc, cuối cùng cũng phát hiện ra có nguồn nước từ ốc đảo, liền tham lam mà l.i.ế.m mút hương vị trên cơ thể cậu.
Đến khi cậu bế cô ra khỏi xe, toàn bộ tế bào trong cơ thể đều không chịu được mà đánh trống hò reo.
“Dạ Thất! Tôi không muốn về nhà! cậu là tên lừa đảo!” Chút lý trí còn sót lại làm cho cô tức giận mà nói.
Cậu cũng không để ý đến cô, bế cô vào trong thang máy.
Mới vừa bước vào thang máy, cậu liền bỏ cô xuống, nhanh chóng khoác chiếc áo vest của mình lên cho cô, không để cho cảnh xuân của cô lộ ra ngoài.
Gương mặt cô đỏ ửng, tựa như hoa đào của tháng hai, mồ hôi trên trán lấp lánh theo ánh đèn chiếu rọi, dựa lưng vào vách tường, đợi đến khi đến tầng lầu của bọn họ, hai chân của Hạ Hoà lập tức mềm nhũn ra, đến lúc sắp ngã xuống, thì đã được cậu nhanh chóng đỡ dậy.
“Đừng chạm vào tôi, tôi, tôi sẽ không bị mắc mưu…..” Suốt quãng đường, cô vừa bước đi vừa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1447.html.]
Mở cửa, cô được dìu đi vào, tới ngay huyền quan, cậu liền buông cô ra.
Cô mặc chiếc ao sơ mi trắng, phối với chân váy denim, cho dù đã đi làm, nhưng trông vẫn như một cô sinh viên, đứng dưới ánh đèn cất tiếng thở gấp, con ngươi mê ly nhìn cậu đứng bên tủ giày, dáng người cao gầy mặc áo sơ mi đen, dù bận rộn nhưng vẫn thong thả ngắm nhìn cô.
Cậu cong khoé môi lên thành nụ cười xấu xa.
“Dạ Thất! Cậu, tôi, tôi sẽ không chạm vào cậu đâu!” Chút lý trí còn sót lại của cô đang giãy dụa đến đáng thương, cậu càng ngày càng bước đến gần cô, rồi đứng lại trước mặt, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp ra, xoa nhẹ lên gương mặt ửng hồng mà nóng bỏng của cô.
“Hạ Hạ, trông em rất cần tôi!” Giọng nói từ tính, ngữ điệu chắc chắn.
Trên bàn tay đó của anh còn vương chút mùi t.h.u.ố.c lá cùng hương nam tính hoà trộn, hô hấp của cô cũng dẫn trở nên tham lam, không nhịn được mà nuốt nước bọt, “Tôi không cần! Tên lừa đảo!”
“Thật sự không cần sao?” Bàn tay cậu chậm rãi dời xuống, rơi vào chiếc cổ thiên nga thon dài của cô, vỗ nhẹ lên hai cái, chỉ nhìn thấy cô vô cùng hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Cậu biết là cô rất cần cậu, cũng như cậu, rất cần có cô!
Cố Diệp Phi
Trông bề ngoài cậu vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế, cũng là đang vô cùng nhẫn nhịn, kiềm chế!
Bàn tay cậu mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, chạm vào da thịt nóng bỏng của cô thì vô cùng thoải mái, ngón tay nhẹ nhàng di động, trong khoảnh khắc, cô cảm giác cả người mình như tan thành một vũng nước, nhào vào trong lòng cậu, giây tiếp theo, cô vội vàng hôn lên môi cậu!
Một hành động tham lam, nóng bỏng đến như vậy, nhưng mà, trong bên ngoài cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn đưa tay mà kéo cô ra, thẳng thừng mà nói: “Hạ Hạ, là em động khẩu trước, đừng lại thì đừng trách tôi…..Ưm……”
Cậu vẫn còn chưa dứt lời, nụ hôn nóng bỏng của cô lại rơi trên người cậu!
Như vậy, cậu cũng không khách sáo nữa, hai tay lập tức dời xuống tháo chiếc chân váy denim kia ra, chiếc váy lập tức rơi xuống đất, giống như một đoá hoa tố cẩm nở rộ.
Đưa hai tay nâng gương mặt cô lên, cuồng dã mà đáp lại nụ hôn môi của cô, đầu của hai người vừa lần lượt chuyển động trái phải, hai chân cũng lần lượt bước đi, cả người cô ngã xuống bàn ăn.
Không giống như lần trước, chú chó săn đánh ngã thỏ trắng, hải người giờ đây như củi khô gặp lửa nóng, trái đất đụng sao hoả!
Bùm bùm, bùng cháy dữ dội!
Bởi vì có hơi cồn trong người, nên cô vô cùng chủ động, mà hậu quả của vô cùng chủ động đó chính là, lần này thậm chí còn mệt, còn đau hơn cả lần trước!
Lúc cô tỉnh lại còn tưởng mình vừa bị tai nạn xe, nằm trong bệnh viện, cảm giác như mình vừa bị xe tông tan nát thành từng mảnh, rồi lại liều mạng gom lại, nhặt lấy một mạng về, chỉ còn tồn tại nhờ vào một làn hơi tàn!
Cảm giác này, chi bằng c.h.ế.t luôn đi cho rồi!
Cảnh tượng tình cảm mãnh liệt, không ngừng chớp loé lên trong đầu cô.
Trong phòng ăn, sau khi cậu ấn cô lên bàn cơm, rồi lại đi thẳng đến phòng ngủ của cậu.
Sau khi tắm rửa xong, trong bồn tắm, cũng lại bị ăn cậu ăn sạch thêm một lần nữa!
!!!
Cô muốn thiến con ch.ó này!
Trong lòng Hạ Hoà như phát điên lên!
Tối hôm qua nhất định là cậu cố ý mang cô về nhà, nhất định là vậy!
Cô đột nhiên giống như kẻ báo thù tràn ngập ý chí chiến đấu, một luồng sức mạnh “Thù hận” giúp cho cô ngồi dậy, xốc chăn lên bước đi xuống giường, đây là phòng của cậu, cô đi đến bên tủ quần áo, tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng khoác bên ngoài váy ngủ hai dây, bước ra khỏi phòng ngủ, đi tìm con d.a.o phẫu thuật thường làm thí nghiệm tại nhà!
Cánh cửa thư phòng trong căn hộ bị cô đẩy ra một cái đùng, xuyên qua khe cửa không nhìn thấy bóng dáng của cậu, nhưng lại nghe thấy giọng nói lưu loát không mang theo một chút tình cảm nào của cậu, cậu là đang nói tiếng Anh thương mại vô cùng tiêu chuẩn, âm thanh này vừa nghe thấy là đã biết sức hút vô biên.
Chỉ là sức hút cậu có lớn đến cách mấy, thì trong mắt cô giờ khắc này, cũng chỉ là một con ch.ó săn cần được thiến mà thôi!