Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1485:Cô cũng tới.

Cập nhật lúc: 2024-10-04 17:40:04
Lượt xem: 5

Anh hai nhà họ Dạ là Dạ Viễn vừa mới thoát khỏi hiềm nghi, chị ba là Dạ Xán bị g.i.ế.c hại, Dạ Hào Minh vẫn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt, Dạ Thi lâm vào trạng thái rắn mất đầu, vì vậy, Dạ Quang thuận lý thành chương ngồi vào ghế tổng giám đốc của Dạ Thị!

Dạ Thị khẩn cấp triệu tập ban giám đốc, các đổng sự lớn trong cả nước.

Trong phòng họp, nhà họ Dạ vốn dĩ có bảy anh chị em, bây giờ chỉ còn lại ba người, bọn họ ngồi vào vị trí, những đồng nghiệp khác lần lượt ngồi xuống.

“Các đổng sự đã đến đủ chưa!?”. Dạ Quang hấp tấp đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng các đổng sự đang ngồi: “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?”.

“Giám đốc Dạ, còn đổng sự Diệp Kiều vẫn chưa đến”. An Thần trầm giọng nói.

Lúc này Dạ Quang mới nhớ ra vị đổng sự nặng ký này, nữ ma vương trong thương giới, Diệp Kiều.

Hơn hai năm trước, Thiêm Dực nhập cổ phần vào Dạ Thị, thay đổi càn khôn cho Dạ Thị, Diệp Kiều đương nhiên trở thành đại cổ đông của Dạ Thị.

Lúc này, cửa phòng họp bị người ta đẩy ra, một người phụ nữ mặc đồ công sở già dặn với mái tóc xoăn, đeo kính râm, đạp giày cao gót đi vào!

Bước đi của cô như thể kèm theo gió, khí thế uy nghiêm, đôi môi đỏ mọng, lúc lấy kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, bất kể là về phong thái hay là về nét mặt, cũng không giống như một người phụ nữ đau đớn vừa mất con.

Cô luôn luôn tràn đầy năng lượng, vô cùng khí thế!

An Thần nhanh chóng đi tới chỗ ngồi của cô, kéo ghế ra cho cô, ngoài anh em nhà họ Dạ ra, những đồng nghiệp khác cũng rối rít đứng dậy, nghênh đón lão đại trong thương giới, nữ vương Kiều!

“Giám đốc Diệp!”.

Mọi người rối rít chào hỏi cô.

“Chào các đổng sự! Xin lỗi đã khiến mọi người đợi!”. Diệp Kiều cất giọng nói, ngồi xuống vị trí bên phải chủ tịch, sau đó những người khác mới ngồi xuống.

“An Thần, nội dung của cuộc họp hôm nay là gì?”. Diệp Kiều nhìn An Thần và hỏi.

Dạ Quang lập tức xen vào: “Nội dung của buổi họp ngày hôm nay là về việc lựa chọn tổng giám đốc mới!”

“Tổng giám đốc mới? Tại sao lại là mới?”. Diệp Kiều nghi ngờ hỏi.

“Giám đốc Diệp, lẽ nào cô cảm thấy, Dạ Thị bây giờ không thiếu một người tổng giám đốc mới sao? Tuy rằng tro cốt của Dạ Thất vẫn chưa lạnh, chọn tổng giám đốc mới thì có hơi bất kính với cậu ấy, nhưng mà, tập đoàn Dạ Thị bây giờ đã như rắn mất đầu!”. Dạ Quang cất giọng nói.

Tuy giọng điệu anh ta có vẻ tiếc nuối, nhưng trong lòng lại đắc ý.

Dứt lời, anh ta đi về phía vị trí tổng giám đốc, tự kéo ghế ra cho mình.

Cửa phòng họp lại đột nhiên bị người ta đẩy ra, cái người mà Dạ Quang vừa nói trong miệng là “tro cốt chưa lạnh” – Dạ Thất, mặc u phục, xuất hiện ở cửa với thân hình cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, cậu bước đôi chân dài đi về phía bên này.

Thấy cậu, Dạ Quang thật sự ngỡ ngàng.

Cậu ta, cậu ta không phải đã c.h.ế.t rồi sao?!

Dạ Quang khiếp đảm nhìn Dạ Thất đi về phía bên này, những đồng nghiệp khác cũng há hốc mồm từ sớm, nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ gần như đều mừng chảy nước mắt.

Dạ Thất – người trên xe bị rơi xuống sông và nổ tung, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không tìm được, bây giờ thế mà lại trở về một cách nguyên vẹn không một chút hao tổn!

Mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, bộ veston được làm thủ công khéo léo tôn lên dáng người cao ngất của cậu, mặt cậu không một chút cảm xúc, đôi mắt đen kịt vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm.

Dạ Quang rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, vô thức rút ra khẩu s.ú.n.g mà anh ta cất giấu trên người, nhắm vào Dạ Thất định nổ súng, chẳng qua, cánh tay anh ta vừa mới duỗi ra thì đã bị Dạ Thất tóm lại, sau đó “bịch” một tiếng, đầu của Dạ Quang bị đè lên bàn họp, trong tay anh ta vẫn còn cầm s.ú.n.g lục, mọi người giật nảy mình.

Dạ Thất giữ chặt cánh tay anh ta, gắng sức đập lên bàn họp, Dạ Quang bị đau, bị ép phải buông lỏng s.ú.n.g trong tay ra.

Ngay sau đó, anh ta bị Dạ Thất bắt lại, Dạ Quang chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, tiếp đó, bụng bị đá một cú nặng nề, thân thể của anh ta bay ra ngoài!

Anh ta té ngã trên mặt đất ở một khoảng cách rất xa, miệng phun máu!

Lúc này, một nhóm cảnh sát vọt vào, đến bên cạnh Dạ Quang, bắt anh ta lại!

Dạ Thất vừa đánh người xong, xoay xoay cổ tay một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cả, khuôn mặt tuấn tú vẫn không có một chút cảm xúc nào, An Thần kéo ghế ra cho cậu, cậu ngồi lên ghế chủ tịch.

Diệp Kiều ở bên phải cậu quay sang, nhìn thần thái sắc bén và khuôn mặt lạnh lùng của con trai, viền mắt cô hơi nóng lên.

“Mấy người, mấy người dựa vào đâu mà bắt tôi?!”. Bên kia vang lên tiếng của Dạ Quang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1485co-cung-toi.html.]

“Dạ Quang! Anh bị tình nghi là hung thủ của hai vụ án g.i.ế.c người! Bây giờ anh đã bị bắt!”

Cảnh sát vừa dứt lời, các đổng sự náo động, hai anh em nhà họ Dạ còn sót lại cũng tỏ vẻ khiếp sợ, chỉ có Dạ Thất là cảm xúc không có một chút thay đổi nào.

Dạ Quang bị đưa đi, bên trong phòng họp, chỉ chốc lát sau đã mang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Mọi người vỗ tay vì Dạ Thất đã bình an vô sự.

“Xin lỗi, mấy ngày nay đã khiến các vị lo lắng cho tôi rồi, bản thân tôi không bị sao cả, xin mọi người yên tâm!”. Dạ Thất đứng lên, trầm giọng nói, nói xong, cậu cúi người một cái thật sâu.

Lại thêm một tràng pháo tay nhiệt liệt nữa vang lên, Diệp Kiều bên phải cậu cũng vỗ tay cuồng nhiệt…

Sau khi vào đồn cảnh sát, Dạ Quang còn muốn chống chế, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, hình ảnh lúc anh ta tranh chấp với Dạ Xán đã bị ghi lại toàn bộ, cùng với việc anh ta đánh ngất Dạ Xán như thế nào, treo cổ cô ta như thế nào, tất cả đều có.

Sau đó cảnh sát cũng tìm ra được rất nhiều camera lỗ kim trong biệt thự nhà họ Dạ, bọn họ không tra ra được là ai cài vào, băng ghi hình là ai gửi cũng không điều tra ra được.

Nhưng Dạ Quang không thể nào thoát khỏi liên quan đến việc mưu sát Dạ Thất và g.i.ế.c hại Dạ Xán, căn cứ vào băng ghi hình, cảnh sát cũng tìm ra được các chứng cứ liên quan!

Chứng cứ vô cùng xác thực, Dạ Quang không cách nào chống chế được!

Hai mẹ con mới vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Diệp Kiều đã dang hai cánh tay ra ôm chặt Dạ Thất.

Dạ Thất cong môi, cũng trở tay ôm cô.

“Tiểu Thất! Con dọa chúng ta sợ muốn chết!”. Diệp Kiều hơi nghẹn ngào, trầm giọng nói, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

Vừa nghĩ đến chuyện lần này cậu suýt nữa chôn mình trong biển lửa là cô lại hoảng sợ trong lòng, bây giờ được ôm cậu thật sự, cô mới yên lòng.

Dạ Thất khẽ nhíu mày, Diệp Kiều buông cậu ra, hai cánh tay giữ chặt cánh tay cậu, quan sát cậu tỉ mỉ.

“Không sao thật mà! Con trai của Lục đại ma vương với nữ vương Kiều, sao có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được?! Thế thì quá kém!”. Dạ Thất nói với vẻ mặt tự hào, câu này là đang an ủi Diệp Kiều thôi.

Mỗi khi thấy Diệp Kiều, cậu luôn nhớ lại kiếp trước, một nữ hiệp vung vẩy roi dài, có tài thao lược không kém gì đấng mày râu!

Diệp Kiều nắm tay, đ.ấ.m vào lòng cậu.

Dạ Thất thu lại nụ cười, nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Mẹ, Hạ Hạ đâu?”

Mấy ngày nay cậu vẫn không liên lạc với cô, thật ra ngoài việc gọi điện thoại báo bình an cho Lục đại ma vương ra, cậu không gọi điện cho bất cứ kẻ nào cả.

“Con không cho cô ấy tới, cô ấy nhất quyết tới, rất muốn nhìn thấy con. Sau khi tới đây thì không quen khí hậu, bây giờ đang nghỉ ngơi ở khách sạn, Tiểu Thất, con mau đi tìm cô ấy đi, mẹ con sẽ giúp con giải quyết tốt hậu quả của Dạ Thị!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Cố Diệp Phi

Dạ Thất gật đầu, sau đó bước nhanh ra cửa.

Hạ Hòa ngồi trên ghế salon, trên đầu gối đặt máy tính xách tay, cô đang dùng tài khoản của Dạ Thất để trộm đồ ăn của mình, sau đó lại dùng tài khoản của mình để thu hoạch. Mấy ngày nay cậu không có thời gian trộm đồ ăn của cô, cô giúp cậu trộm.

Đang thu hoạch thì đôi mắt lại đỏ hoe…

Trước đây bận rộn, cũng rất ngọt ngào, không rảnh để nhớ lại những hồi ức của bọn họ từ khi quen biết cho đến bây giờ, mấy ngày nay, hầu như mỗi ngày cô đều nhớ lại, suy nghĩ một chút là cười ngốc, đang cười là đỏ mắt ngay được…

Cho dù biết cậu bình an vô sự, nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng, bởi vì cậu đang bắt hung thủ.

Cô cũng chưa từng lo lắng cho cậu như vậy, càng chưa từng điên cuồng mà nhớ cậu như vậy…

Tiếng chuông cửa khiến cô hoàn hồn lại, lấy giấy lau đi vẻ chật vật trên mặt, sau đó cô buông máy tính ra, lập tức đi tới cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa, tầm mắt cô lập tức trở nên mờ nhạt, lại vội vàng chạy đi rút giấy, lau khô nước mắt, chuẩn bị xong tất cả mới chạy lại mở cửa.

Cũng không phải là sinh ly tử biệt gì cả, gặp mặt không phải là nên vui vẻ sao?

Cô kéo mạnh cánh cửa màu đen ra, cong môi cười gọi: “Tiểu…”

Giọng cô khản đặc, chữ phía sau có làm thế nào cũng không thốt nên lời, chỉ ngây ngốc nhìn bóng hình cao lớn đứng ở cửa…

Loading...