NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1501:Tên đàn ông ngang tàng trong lòng em không phải cũng là anh sao?
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:13:00
Lượt xem: 3
Hoa Hoa còn nói chị Ninh nhà họ mỗi lần được mời đi tham gia tuần lễ thời trang đều thích xem thời trang của các nhãn hiệu thời trang nam lớn, sẽ nói với cô ấy là: "Mấy bộ quần áo này chồng của chị chắc chắn mặc đẹp hơn người mẫu ở đây!"
Lục Bắc Trì nhìn quần áo trên người mình từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, từ đồ lót đến tất chân đều là cô tặng, trong lòng có chút bối rối.
Mỗi lần tặng quà cho anh, cô đều rất hờ hững, trông chỉ là qua loa!
Sinh nhật, lễ tình nhân, đêm thất tịch, tết mùa xuân, tết trung thu, ngày quân đội, quốc khánh, tết nguyên đá, giáng sinh, ngay cả ngày quốc tế thiếu nhi anh đều có thể nhận được quà cô tặng, phần lớn là gửi ở đơn vị của anh!
Lục Bắc Trì nhìn người phụ nữ đang tập trung diễn xuất trên phim trường khiến anh càng ngày càng khó hiểu, trong lòng càng ngày càng nặng trĩu...
Tình cảm của cô dành cho anh dường như ngày càng khác xa những gì anh tưởng tượng.
Lúc Ninh Giai âm đang nghỉ ngơi sau khi quay một cảnh, Lục Bắc Trì đã đi rồi. Anh đến đoàn làm phim thăm ban, hình anh hai người thân mật tràn lan khắp các trang mạng, phá tan tin đồn ly hôn trước đó.
Cô buộc mình không suy nghĩ lung tung, chuyên tâm quanh xong hai ba cảnh quay cuối nghỉ ngơi cho tốt.
Suy nghĩ thì sao, mong chờ vô ích thôi.
Nếu anh thực sự yêu cô, tại sao không chủ động thẳn thắn?
--
Lục Bắc Trì tham gia vào lĩnh vực công nghệ cao quân sự trong quân đội, hack là một kỹ thuật như ăn bữa sáng với anh.
Anh dễ dàng bẻ khóa mật khẩu nhật ký bí mật trong không gian riêng tư của cô.
Cuốn nhật ký đầu tiên, bắt đầu từ năm 2005, đã được viết lần lượt trong sáu hoặc bảy năm, nhưng rõ ràng là đã có rất nhhiều cuốn nữa trong hai hoặc ba năm qua.
Ngày 1 tháng 10 năm 2005
Hiếm khi về đại viện, lúc đi ngang qua sân bóng rổ vô tình nhìn thấy anh đang chơi bóng rổ...
Trong lúc lái xe mình suýt nữa đạp phanh lại cuối cùng vẫn nhịn được, sau khi lái xa cách khoảng 100 mét ngồi trong xe thất thần. Một lúc lâu sau mới lấy hết dũng khí xuống xe, đeo kính râm đứng ở một gốc cây thủy sam lén nhìn sân bóng rổ.
Cũng giống như hồi đó, cô gái mập mạp ấy thường nấp sau gốc cây và lặng lẽ nhìn anh chơi bóng.
Hơn mười năm sau, khi gặp lại, cảm giác tim đập nhanh vẫn còn ...
Anh trưởng thành cũng càng đẹp trai hơn, nghe nói còn độc thân.
Nhưng liên quan gì đến mình?
Ninh Giai âm, đó chỉ là nỗi ám ảnh mà màu không chiếm được, không phải tình yêu, không phải.
Nhưng vẫn rất muốn chào hỏi với anh: "Này, anh Trì Tử, đã lâu không gặp!"
Cuối cùng vẫn từ bỏ.
Ngày 19 tháng 9 năm 2007
Hạng thương gia, gặp lại.
Hiển nhiên anh ấy không biết mình, ngay cả khi mắt chúng ta chạm nhau, nhưng anh ấy lại ngoảnh mặt đi như một người xa lạ.
Anh ấy ngồi chéo đối diện với mình, từ vị trí của mình có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của anh sau đó anh ngủ hết hành trình, cả chuyến đi cô ngắm nhan sắc đẹp trai của anh khi ngủ...
Lục Bắc Trì, cái gai này vẫn đ.â.m vào tim mình, có lẽ cả đời này không nhổ ra được?
Rất tức giận!
Lúc không nhớ nổi, cũng may, cũng may.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1501ten-dan-ong-ngang-tang-trong-long-em-khong-phai-cung-la-anh-sao.html.]
Ngày 16 tháng 1 năm 2008.
Hôm nay là sinh nhật anh, chúc anh sống lâu trăm tuổi này! Chàng trai bảo bình mãi mãi là một đứa trẻ không trưởng thành, chúc anh mãi vô tâm vô tư!
Mình lại say phát điên rồi!
Nghe nói anh còn chưa lấy vợ.
...
Nhìn thấy cái này, Lục Bắc Trì trợn mắt há mồm châm thuốc, hút một cách mãnh liệt, không thể không nhìn trộm bí mật của vợ mình ...
"Mình đụng phải anh ấy trong thang máy, sau khi nhận ra anh ấy mình đã ra khỏi thang máy. Mình đến toilet hút thuốc, sau khi tỉnh táo mới dám vào phòng bao đối mặt với anh lần nữa.
"Trên đường anh ấy tiễn mình về phòng trọ lại xin lỗi mình chuyện năm đó... Cái gai trong lòng kia vì câu nói này của anh, giống như một bàn tay đang nắm lấy nó và xoay nó, đau đến khó chịu cũng rất tủi thân. Nhưng mình chỉ có thể giả bộ như vô cùng thoải mái, nói cho anh biết mình gần như đã quên chuyện đó ... Khi nói ra lời này, trong đầu mình nhớ lại năm đó sau khi bị anh từ chối, mình trải qua bệnh kén ăn đến mức sắp chết. Đã qua nhiều năm như thế rồi, tâm lý nhớ mãi không quên với anh không có thuốc chữa vẫn không thay đổi..."
"Trở thành vợ của Lục Bắc Kiêu không lãnh mạn giống như tưởng tượng. Thậm chí rất m.á.u chó, lấy giấy chứng nhận xong anh quay trở lại đơn vị, mình vội vàng quay trở lại trường quay. Tuy nhiên, mình vẫn hưng phấn mất ngủ mấy đêm liền."
"Chỉ có lúc chọn quà cho anh mình mới có cảm giác thực sự là vợ của Lục Bắc Trì. Ước gì mình có thể mua quà cho anh ấy vào tất cả các dịp lễ, bởi vì trừ ngày lễ ra mình không có lý do gì mua đồ cho anh"
"Mình có bệnh, lại mong chờ anh có thể yêu mình, tỏ tình với mình sau đó mình sẽ nói thật với anh... Nhưng ngày đó có thể sẽ mãi mãi không đến?"
"Quả nhiên anh đưa đã đệ đơn ly hôn! Lúc đó, mình hoảng sợ và trái tim lạnh ngắt. Dù với thái độ có vẻ dửng dưng, thậm chí còn đuổi anh ấy ra khỏi xe ... Nhưng mình nhất định sẽ không ly hôn."
"Mỗi lần anh đòi ly hôn mình đều muốn hỏi anh rốt cuộc mình có gì không tốt, có gì không xứng với tình yêu của anh?!"
"Lục Bắc Trì, người đàn ông ngang tàng trong lòng em không phải chính là anh sao? Nhưng anh biết thì có íc gì? Anh sẽ cảm thấy cảm động sao?"
"Có lẽ chúng ta thực sự không có duyên, lúc đầu chỉ là muốn trói buộc anh, nhưng bây giờ em thực sự quyết định muốn ly hôn với anh ấy... Nếu tiếp tục, con đường trong trái tim mình sẽ không bao giờ lành lại, sẽ chỉ ngày càng sâu... Yêu như vậy nhiều năm quá mệt mỏi..."
Có quá nhiều nhật ký, nhưng những lời này, từng chữ từng chữ đều gõ vào tim anh!
Giữa ngón tay kẹp thuốc lá, khói bụi cong thành đường cong, anh đã quên hút quên gảy tàn. Hồn anh đều bị lời văn của cô hút vào, khó có thể tưởng tượng nổi người vợ đã kết hơn gần ba năm kia, người vợ không tim không phổi, vô tình với anh lại luôn yêu anh mấy năm qua...
Luôn yêu!
Ngay cả khi anh không hề hay biết, cô vẫn tiếp tục bị anh làm tổn thương.
Không biết qua bao lâu anh mới hoàn hồn, ném tàn thuốc trong tay vào gạt tàn, hít một hơi thật sâu thở ra, cổ họng cũng trở nên thông thuận hơn.
Anh nghĩ cô đã quên anh từ lâu, cô không còn tình cảm với anh, cũng không vô tâm cho nên mới đòi ly hôn với cô, hi vọng cô có thể để ý đến anh, thay đổi một chút, không ngờ...
Đột nhiên anh kích động đứng dậy, cầm điện thoại lập tức gọi điện thoại cho cô.
Gọi nhiều lần không ai nghe, đến lần thứ sáu cuối cùng có người nhận, "Ninh Ninh:-"
"Anh rể, chị Ninh, chị ấy..." Giọng nói của Hoa Hoa mang theo tiếng khóc nức nể truyền đến.
"Cô ấy thế nào?!" Lục Bắc Trì kích động rốt lên, trái tim hoảng sợ đến run rẩy.
"Chị Ninh vừa rồi lúc quay đột nhiên ngất xỉu, ngoài ra còn chảy máu... Vừa rồi tới bệnh viện... Bác sĩ nói, chị ấy chảy m.á.u có thể vì sảy thai..." Hoa Hoa dường như vừa khóc vừa nói.
Ngất xỉu...
Sảy thai...
Cơ thể anh lung lay, suýt nữa ngã xuống...
Cố Diệp Phi
"Bệnh viện nào? !" Anh điên cuồng mà gào lên!
Dù cố tình vứt thuốc tránh thai khẩn cấp trong ngăn kéo nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ mang thai...