NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1512:Con gái thật phiền phức!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:16:37
Lượt xem: 4
Cô gầy đến mức cậu có thể dùng một tay nâng nâng cô bé lên.
Cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy cô bé giống con gái ở điểm nào, trước kia lúc nhìn thấy cô, cô đều đang mặc đồ con trai.
Hai mắt đầu bát úp đẫm lệ nhìn cậu, ấm ức bĩu môi, "Tôi cũng không nói tôi là con trai mà..."
Lục Tiểu Cổn: "..."
Cậu buông lỏng vạt áo cô bé ra, nghiến răng tức giậ nói: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, sao cậu lại ở nhà vệ sinh nam?"
Đây cũng là một trong những lý do khiến cậu hiểu lầm cô là con trai.
Đầu bát úp cúi thấp đầu ôm chặt cặp sách của mình, dáng vẻ sợ hãi, "Lúc ấy bụng đau, quá vội mà tầng đó chỉ có nhà vệ sinh nam nên...."
Lục Tiểu Cổn lại im lặng!
"Cậu còn mặc đồ con trai! Còn có tóc ngắn như thế!" Cậu chống tay lên hông giận dữ, nhìn cô chằm chằm.
"Trẻ con ở đại viện cậu rất xấu xa, ăn mặc như con trai mới không bị bắt nạt..." Đầu bát úp cúi thấp đầu, dáng vẻ trung thực đáp lại.
Cố Diệp Phi
Lục Tiểu Cổn đã bị tức đến mức không nói thành lời.
Cậu cất bước rời đi, đầu bát úp ngây ngốc đứng đó cúi thấp đầu, giống như cô vợ nhỏ.
Lục Tiểu Cổn chuẩn bị đi ra khỏi phòng cấp cứu lại thấy bên ngoài trời đã tối, cậu phải đưa cô gái nhỏ đó trở về khu nhà, nếu không cô ấy đi lạc, đó là trách nhiệm của cậu!
Cậu đành phải quay lại đến trước mặt cô, dữ dằn nói: "Cậu có muốn về nhà không hả?"
Lúc này đầu bát úp mới cất bước, vừa đi vừa cầm cặp sách che mông, cô bé mới 11 tuổi đã biết xấu hổ rồi.
Lục Tiểu Cổn nhìn cô cầm cặp che m.ô.n.g trông rất buồn cười, cậu vừa bực vừa vuồn cười, cậu tới túm lấy cặp cô, còn dùng áo khoác của mình buộc quanh thắt lưng của cô để che cho cô, còn cầm cặp sách nặng trĩu giúp cô.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1512con-gai-that-phien-phuc.html.]
Xe taxi dừng lại ở cổng khu quân đội, Lục Tiểu Cổn và đầu bát úp lần lượt xuống xe.
Lục Tiểu Cổn đi tới cửa, lính gác mặt vô cảm chào cậu rồi nghĩ thầm, ông giời con Lục gia này thực sự ít khi vào bằng cửa chính, bình thường toàn trèo tường, bây giờ lạ quá!
Cậu đi vào cửa không thấy đầu bát úp đi vào, tức giận đành phải quay lại tìm cô. Cậu thấy cô đứng ở cửa một siêu thị đang do dự muốn vào lại không dám.
"Cậu làm gì đấy?" Lục Tiểu Cổn không còn kiên nhẫn nữa.
Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu kiên nhẫn nói nhiều với một cô gái như thế, đương nhiên trừ Lục Tiểu Vũ ra.
"Mua, mua..." Ba chữ kia ngại không dám nói ra.
Lục Tiểu Cổn cũng không hiểu cô muốn nói gì, chỉ kéo cô vào. Trong siêu thị không to không nhỏ có nhiều người, đầu bát úp cúi thấp đầu vừa đi vừa ngắm.
Cuối cùng, dừng lại trước chồng kệ băng vệ sinh xanh đậm và hồng, má cô đỏ bừng đến tận mang tai.
Lục Tiểu Cổn ở cách đó không xa giật mình hiểu cô muốn mua cái gì.
Nhưng đột nhiên cô lại đi ra lượn một vòng lớn, rồi lại quay lại kệ băng vệ sinh kia, lại đứng nhìn, vươn tay muốn cầm lại thu tay.
!!!
Con gái thật phiền phức!
Cậu cất bước đi đến tùy tiện cầm lấy vài gói, xoay người đi về phía quầy thu ngân, đầu bát úp vội vàng đi theo như nàng dâu nhỏ.
Sau khi thanh toán với tốc độ nhanh nhất, Lục Tiểu Cổn nhét túi hàng vào lòng cô bé, đầu bát úp vội vàng giấu trong đồng phục học sinh rộng rãi, giống như người vô hình.
.....
Lần đầu tiên Lục Tiểu Cổn biết nhà đầu bát úp là ở nhà thủ trưởng phía Tây, "Không phải cậu họ Lâm à? Nhà này họ Khương!"
Cậu không muốn nói thêm với cô cậu nào nữa nhưng không nhịn được, cảm thấy cô bé này nói dối hết lần này đến lần khác!