NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1524:Ai còn nhỏ?! Em có bạn gái được rồi đấy?!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:20:46
Lượt xem: 6
Tiểu Mộc Đầu nghĩ thầm, cậu cả đúng là chịu khó thật, sau này mình không phải sợ một người lao động chân tay nữa rồi.
“Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự mang lên là được rồi!” Đầu bát úp nhìn thấy người con trai cao to, mặc áo sơ mi đen đi tới, thì ra là Cổn gia. Hai người vừa vặn đưa tay định xách va li, bản năng khách khí của cô lại trỗi dậy.
Chưa kịp nói nhiều, bàn tay thon dài kia đặt lên tay cô, cảm giác ấm áp từ mu bàn tay truyền đến, Lâm Dương có chút hoảng hốt, cô ngẩng đầu lên, vừa lúc đó Cổn gia cũng ngẩng đầu lên, hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Bàn tay màu đồng kia vẫn còn đang đặt trên bàn tay trắng nõn của cô, không có ý định buông ra, bá đạo vô cùng.
Sau khi hoàn hồn, Lâm Dương nhanh chóng thu tay mình lại, Cổn gia dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn cô: “Bạn học, không cần khách sáo với tôi.”
“Phải phải phải, nơi này không phải là đại viện trong quân đội, đây là chỗ làm ăn của chúng tôi, Cổn gia cũng không phải là Cổn gia trong đại viện, cậu ấy cũng như tôi thôi, cũng là quản gia của khách sạn này, mọi người là khách, có việc gì cứ bảo cậu ấy giúp là được rồi!” Tiểu Mộc Đầu cất giọng nói.
Vụ cầm tay vừa rồi bị thân hình cao lớn của Lục Tiểu Cổn chặn lại nên bọn họ không thấy điều gì bất thường.
“Vậy chúng tôi không khách khí với cậu nữa nhé!” Khương Dao Dao cười cười, nhẹ nhàng nói rồi ngửa đầu ra sau nhìn theo Lục Tiểu Cổn đang cầm va li của Lâm Dương, sắc mặt của “quản gia” Lục vẫn như vậy, không có gì thay đổi, trước giờ đã như vậy rồi, liếc nhìn cô ta một cái cũng thấy phiền nữa.
Hôm qua, lúc bọn họ đến Cổ Thành, ở trong một khách sạn khác, cô vất vả vô cùng mới dò la ra được bọn họ đang ở khách sạn này, vậy nên mới vác va li tới đây.
Lục Tiểu Vũ phụ trách nhận khách rồi thu tiền.
Lâm Dương cùng Khương Dao Dao chọn một phòng tiêu chuẩn ở giữa, Khương Phong thì chọn phòng đơn.
“Đều cùng một nhà, hai người là con gái thì ở lầu hai đi, như vậy cho an toàn, đêm nay chúng tôi không khóa cổng, cho hai người tính tiền giá lầu một đó, tại lầu một rẻ hơn một chút, hai người định ở đây bao lâu?” Xem ra nghiệp vụ của Lục Tiểu Vũ rất nhuần nhuyễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1524ai-con-nho-em-co-ban-gai-duoc-roi-day.html.]
“Tạm thời đặt trước mười ngày đi, cảm ơn chị Vũ đã chăm sóc!” Khương Dao Dao nhanh chóng mở miệng.
Lâm Dương im lặng không nói gì, cô muốn ở trong ngôi nhà cũ kia hơn.
Khương Phong thì im lặng, anh ta lớn hơn các cô, là người trưởng thành rồi, anh cũng là do thủ trưởng Khương phái tới để bảo vệ cho hai cháu gái.
Khương Dao Dao chen tới phía trước mặt Lâm Dương để quét mã trả tiền, bởi vì, cô ta nhìn thấy trên bàn thanh toán chính là tài khoản của Lục Tiểu Cổn, ảnh chân dung mà cũng đẹp trai như vậy!
Lâm Dương vừa quay người thì đã thấy Lục Tiểu Cổn đang xách hàng lí của họ đi ra.
“Mọi người lên phòng nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng tôi cùng quản gia sẽ nói cho mọi người các điểm cần chú ý khi đi chơi ở Cổ Thành.
“Chị Vũ, chị làm việc thật là chuyên nghiệp!” Thấy bọn họ đều đã rời đi rồi, Tiểu Bạch Thái đứng bên cạnh cười cười rồi nói, nói xong liền ngồi lên ghế sô pha, thuận tay cầm lấy bao t.h.u.ố.c lá trên bàn, mở ra, lấy một điếu ngậm lên miệng.
“Nhỏ như vậy mà biết hút thuốc rồi à?” Lục Tiểu Vũ đến đứng đối diện bàn trà, xoay người lại cướp đi điều thuốc cậu đang ngậm, ném vào thùng rác, còn lên giọng dạy dỗ cậu.
Lục Tiểu Vũ mở đôi mắt to tròn, nhìn chằm chằm cậu nhóc trước mặt.
“Ai còn nhỏ?! Em có bạn gái được rồi đấy!” Tiểu Bạch Thái ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, nhìn qua bà chị đang đứng bên bàn trà, cười nói.
Cố Diệp Phi
Lục Tiểu Vũ sửng sốt, đôi mắt mở to không chớp một cái nhìn chằm chằm cậu.
“Chị Vũ, đâu phải như chị đâu mà tới giờ còn chưa có bạn trai!” Tiểu Bạch Thái thấy cô im lặng nên tiếp tục buông lời chọc ghẹo.
Lục Tiểu Vũ hoàn hồn, không thèm trả lời, đi lại chỗ bàn thu ngân mà ngồi xuống, cô bắt chéo hai chân, mở ngăn kéo ra, rút một xấp tiền mặt ra đếm đếm, vừa đếm vừa nói: “Nghe nói, vòng đời của mấy đứa trẻ vùng núi là chăn dê, lấy vợ, sinh con rồi lại chăn dê, đúng là không ngờ, cậu vậy mà lại bị đồng hóa rồi.”