NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1528:Ở cùng một phòng với anh (2000)
Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:22:05
Lượt xem: 4
Người phụ nữ nhặt được mặt dây chuyền của Lâm Dương là bạn gái của một tên trùm xã hội đen khét tiếng ở Cổ Thành
Vậy là lần này, A Nam đã chọc phải bọn lưu manh này rồi, bọn chúng là người như thế nào, sao lại có thể tùy tiện tha thứ cho anh được chứ.
Chỉ trong chốc lát mà A Nam cũng mấy người anh em của mình bị đánh gục xuống đất rồi.
Ngay cả Khương Phong cũng bị đánh.
Trong quán bar, tiếng nhạc ồn ào ngừng lại, lúc này mọi thứ đều rất lộn xộn, chung quanh chật ních người xem.
Lâm Dương lấy điện thoại di động ra, định gọi cảnh sát, nhưng chưa kịp bấm số đã bị một người đàn ông cướp mất.
“Con nhỏ này còn muốn gọi cảnh sát à?”
“Các anh ơi, tôi không muốn mặt dây chuyền đó nữa, vậy các anh có bỏ qua chuyện này không?” Lâm Dương sợ A Nam vì mình mà bị đánh nên mới nhịn cho qua.
Cố Diệp Phi
“Con nhỏ ngu ngốc, mày cho rằng mày không cần thứ đó nữa thì xong à?” Một người đàn ông bước tới, trong tay cầm một chai rượu vỡ, chỉ vào mặt Lâm Dương, hung dữ nói.
Lâm Dương sợ hãi nhắm mắt lại, theo bản năng mà lui về phía sau, nhưng không có đường ra.
Đúng lúc cô đang bất lực và sợ hãi thì một bóng người xông vào quán bar, anh ta nhảy lên bàn lao thẳng tới, cuối cùng giơ chân dài lên đá một cái vào n.g.ự.c người đàn ông sắp sửa dùng chai rượu vỡ đánh Lâm Dương, người đàn ông nặng nề ngã về phía sau.
Mọi người hoảng sợ kêu lên, nhìn qua thì thấy một thanh niên áo phông đen đang đứng chắn trước mặt Lâm Dương.
“Thằng nhóc kia ở đâu ra vậy?” Người phụ nữ cầm mặt dây chuyền của Lâm Dương hung dữ nói: “Dáng dấp nhìn cũng được đấy chứ!”
“Cổn gia!” Lâm Dương nhìn bóng lưng Lục Tiểu Cổn, thấp giọng kêu lên.
Lục Tiểu Cổn coi mấy tên côn đồ rác rưởi cùng mấy cô gái kia như là không khí, anh quay người lại nhìn Lâm Dương: “Sao lại xảy ra mâu thuẫn như vậy?”
Trong mắt anh, cô là cô gái trầm tính điềm đạm, bình thường sẽ không đi gây sự với người khác, anh cũng không tin mấy lời Khương Dao Dao kia nói.
“Cổn gia, được rồi, đừng làm lớn chuyện nữa.” Lâm Dương nói tiếp với thái độ bình tĩnh.
Lục Tiểu Cổn liếc mắt, thấy Khương Phong đang đứng bên cạnh liền hỏi lại.
Khương Phong nói rằng người phụ nữ kia đã nhắt được mặt dây chuyền của Lâm Dương nhưng không chịu trả lại, bạn của Lâm Dương đã đòi lại cho cô ấy, do vậy nên họ mới đánh nhau.
Ánh mắt sắc bén của Lục Tiểu Cổn chuyển qua người phụ nữ vẫn đang lắc lắc mặt dây chuyền của Lâm Dương, anh bước tới, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đó là đồ của bạn tôi, cô có trả lại hay không?” Anh lạnh lùng hỏi.
Lâm Dương đã đeo mặt dây chuyền này từ khi còn nhỏ, anh biết điều đó.
“Ha, thằng nhóc thối tha, cậu cũng lớn giọng quá ha, lông đủ dài chưa mà dám nói chuyện như vậy hả?” Cô gái kia vẫn cứ khinh khỉnh, nói chuyện bằng giọng coi thường.
"Bốp" một tiếng, Lục Tiểu Cổn cầm chai bia bên cạnh đập mạnh xuống bàn, sau đó, anh cầm chai vỡ đi về phía người phụ nữ kiêu ngạo kia.
Mảnh kính vỡ nhọn chạm vào má người phụ nữ, mọi người xung quanh hoảng sợ chỉ biết hít một hơi dài.
Tiểu tử này dã man thật.
Đang tìm đường c.h.ế.t đấy à?
Dám chọc tới con rắn độc ở nơi này.
“Thằng nhóc thối, đừng, đừng cho là chị đây bị mày hù dọa nhé.” Người phụ nữ bị ánh mắt man rợ của Lục Tiểu Cổn dọa cho sợ hãi, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa, hai má cô ta đau nhói như bị phỏng.
Chưa từng thấy thằng nhóc nào dã man như vậy.
“Tôi còn đang vị thành niên đấy, g.i.ế.c người không phải ngồi tù đâu!”
Người phụ nữ sợ hãi nhắm mắt lại: “Đưa, đưa”
Lục Tiểu Cổn cầm lấy mặt dây chuyền nhếch lên khóe miệng, sau đó đi đến bên cạnh Lâm Dương, nắm tay cô rời đi.
Có người bước lên chặn Lục Tiểu Cổn, lúc này tay Cổn gia vẫn còn cầm chai rượu vỡ, chỉ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1528o-cung-mot-phong-voi-anh-2000.html.]
“Các người sợ một đứa nhà quê à, đánh đi.” Có người ồn ào nói lớn.
“Cổn gia, chạy mau đi!” Cô kéo lấy tay anh.
Nhất định sẽ chạy thoát khỏi nơi này.
Lục Tiểu Cổn chợt nhận ra vốn dĩ cô chẳng hiểu gì về mình.
Chạy?
Anh là người hèn nhát như vậy sao?
Mấy người đàn ông lao về phía anh, anh đẩy Lâm Dương sang một bên, nắm lấy một chiếc ghế làm vũ khí, nhảy lên bàn, đánh lại.
Mấy người túm tụm đó xem không khỏi giật mình, thằng nhóc kia có mười mấy tuổi mà ngông cuồng thật.
Một mình anh đánh ba người, đánh xong liền kéo cô đi, lúc này công an ập đến, không ai dám gây sự nữa.
Lục Tiểu Cổn đưa Lâm Dương ra khỏi quán bar, A Nam đuổi theo: “Dương Dương, thằng nhóc này là ai vậy?”
Lục Tiểu Cổn quay đầu nhìn A Nam rồi liếc mắt một cái, sắc mặt lạnh lùng dọa A Nam, như thể nếu bước tới một bước nữa thì sẽ bị đánh chết.
“Anh A Nam, đây là bạn học của em.” Lâm Dương chưa kịp nói hết lời, Lục Tiểu Cổn đã kéo cô đi.
“ y, Cổn gia, Cổn gia!” Lâm Dương kéo mạnh tay anh, nhưng tay anh lại càng nắm chặt hơn, cô nhìn về phía sau liền bị anh kéo về phía trước, bọn họ băng qua đám người, đi qua những con hẻm, đi qua cây cầu.
Trong đêm đen, tấm lưng của anh cao thẳng tắp.
Cơn gió nhẹ thổi qua, những giọt mồ hôi nam tính của chàng trai xẹt qua khuôn mặt cô, cô nhìn vào bàn tay đang nắm chặt của họ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác là lạ.
Tới cửa phòng khách sạn, anh mới buông cô ra để gõ cửa, Lục Tiểu Vũ trả lời, anh đẩy cửa đi vào, Lâm Dương xoay người muốn trở về phòng, nhưng bị anh kéo lại.
“Mọi người đã quay về rồi, Khương Dao Dao với Tiểu Mộc Đầu đi tìm hai người rồi.” Nhìn thấy bọn họ vào cửa, Lục Tiểu Vũ uể oải thở ra một hơi.
Cô không phải lo Lục Tiểu Cổn gặp chuyện.
Người mẹ vĩ đại của họ phái không ít người âm thầm bảo vệ bọn họ mà.
“Tiểu Vũ, trở về phòng đi, tối nay anh trực cho.” Lục Tiểu Cổn nhẹ giọng dặn dò.
Lời nói của anh giống như đang đuổi Lục Tiểu Vũ vậy.
Vị thiếu gia này, sao đêm nay anh lại chăm chỉ làm việc vậy?
Thường thì ba người họ đều bận rộn, nhưng Lục Tiểu Cổn chỉ có nhiệm vụ lấy tiền thôi mà.
Lúc này cô mới nhìn thấy cô gái tóc ngắn phía sau, Lục Tiểu Vũ cũng chẳng nghĩ nhiều, quấn cái chăn lên người rồi đi ra ngoài.
“Cổn gia, tôi cũng quay về phòng đây, tối nay phiền cậu rồi.” Lâm Dương lễ phép nói, xoay người lại muốn rời đi, lại ở cùng phòng với anh, thật sự rất căng thẳng.
Có lẽ mỗi lần gặp anh khi còn nhỏ, đều bị anh ăn h.i.ế.p nên tâm lý mới sinh ra hoảng sợ, thực ra cô biết anh không phải người xấu, nhất là đối với cô còn tốt như vậy.
Lần này Lục Tiểu Cổn không có cản cô, anh đi tới sô pha ngồi xuống, Lâm Dương vừa định đi ra ngoài, liền nhớ tới cái gì đó liền quay người lại.
“Cổn gia, mặt dây chuyền của tôi...” Vừa nói chuyện liền thấy hắn ngồi ở trên sô pha, tay phải đang cầm một sợi dây, có treo lủng lẳng mặt dây chuyền của cô.
Lâm Dương vốn đang vội vàng rời đi, quay đầu lại nhìn anh vẫn cứ ngồi đó: “Cổn gia, cái mặt dây chuyền này là bà ngoại tặng cho tôi, nó rất quan trọng với tôi, xin cậu trả lại cho tôi.”
Cô nói một cách thận trọng.
Ánh mắt của Lục Tiểu Cổn nhìn vết thương trên tai của cô, rồi nhìn mặt cô: “Đi, lại đó đem các hộp thuốc lại cho tôi.”
Anh nhẹ giọng ra lệnh.
Theo tầm mắt của anh, cô nhìn thấy hộp sơ cứu trên tủ cách đó không xa, bối rối đi tới đó lấy hộp sơ cứu.
Lần này, cô liếc nhìn vết m.á.u trên cánh tay trái của anh.
“Cổn gia, cậu bị thương rồi.” Lâm Dương kinh ngạc chớp chớp mi mắt, vừa rồi cô không thấy cánh tay anh bị thương, cũng không biết bị thương có nặng hay không.