Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1546:Bạn gái tôi quả thật học cùng trường với cô!

Cập nhật lúc: 2024-10-05 11:28:15
Lượt xem: 1

Khi cô vào năm ba thường thấy anh đến trường của cô, đặc biệt là buổi tôi thường đến đây chơi bóng.

Chẳng lẽ trường cấp ba quản lý không chặt chẽ sao?

Tại sao anh ấy lại nhàn rỗi như vậy?

Cố Diệp Phi

Lâm Dương làm sao biết anh đến đây chơi bóng để đợi cô tự học buổi tối, nhưng không hề xuất hiện trước mặt cô chỉ từ xa đạp xe đi theo cô.

“Em muốn ngồi không?” Cổn gia dắt xe đạp ra, nhìn cô rồi chỉ vào sườn xe phía trước.

Chiếc xe đạp của cậu là một chiếc xe đạp đua không có chỗ ngồi phía sau, chỉ có các thanh chắn ở phía trước.

Ngồi xe của anh!!!

Để rồi bị nữ sinh toàn trường ghen ghét và b.ắ.n ánh mắt hình viên đạn về phía cô sao, vừa nãy cô tìm anh lúc đánh bóng đã thu hút sự chú ý của không ít người, chỉ sợ rằng ngày mai cô trở thành nhân vật nổi danh trong trường mất.

Lâm Dương vội vàng lắc đầu, nhát gan muốn chết.

“Học trưởng Lục, tối nay tôi có thể gặp phải phiền phức nên mới muốn cùng anh đi về đại viện!” Cô ôm sách giáo khoa trên tay, ngước nhìn anh và thành thật nói.

Cổn gia:”…”

Anh còn cho rằng cô nhóc này đột nhiên nghĩ thông suốt chứ!

Suy nghĩ một chút, mọt sách như cô làm sao mà khai sáng chứ, hẳn là vì thực sự gặp khó khăn nên cô mới chủ động đến sân bóng rổ tìm anh trước mặt nhiều người.

Nếu không, với tính khí điềm đạm và ít nói của mình, cô sẽ không làm điều này.

Một tay nắm chặt cổ xe, dùng bàn tay trái đẩy cô lại, Lâm Dương lập tức giữ nguyên tốc độ cùng anh đi về phía cổng trường.

Một đường này thu hút sự chú ý của không ít học sinh.

Họ chưa bao giờ thấy siêu cấp vô địch này đi với người khác giới bao giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1546ban-gai-toi-qua-that-hoc-cung-truong-voi-co.html.]

“Em đang gặp rắc rối gì vậy?” Cậu hỏi lớn khi bước ra khỏi cổng trường, với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Dương cau mày nhìn hắn, "Em cũng không chắc có thật hay không nữa, sắp tới kỳ thi tuyển sinh cấp ba, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đề phòng một chút."

Tuy rằng Hổ Bất Ly sẽ không lừa cô, nhưng lại không có bất kỳ bằng chứng gì chứng minh Khương Dao Dao tìm người chặn đường cô cả.

Cổn gia cau mày chỉ chỉ má cô, “Đem tất cả những gì em biết nói hết cho tôi đi!”

Anh mặc kệ lời kháng nghị của cô.

Lâm Dương tránh tay cậu ra, trợn mắt nhìn cậu, một tay xoa má mình, mỗi lần cậu trèo cửa sổ vào phòng cô, cậu đều động tay động chân với cô.

Vò vò đầu cô, chọc chọc mặt cô.

“Tôi với Khương Dao Dao trở mặt nhau rồi, cô ta rất khó chịu với tôi, bạn thân của tôi nghe cô ta gọi điện thoại cho người ở ngoài trường, tối nay muốn dạy cho tôi một bài học” Cô thành thật nói, đem đều cô biết nói hết ra.

Cổn gia nheo mắt trầm ngâm, quay đầy nhìn cô gái cao lên không ít, thân hình mảnh khảnh nói “Cuối cùng cũng có chút tiến bộ!”

Lâm Dương: “…”

Trên đường này không gặp bất cứ người nào khả nghi, có lẽ thấy cô đi cùng với Lục ma vương nên không dám manh động.

“Học trưởng Lục, tối nay tôi đã làm phiền anh, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến anh chứ.” Về đến đại viện Lâm Dương khách khí nói.

“Có thể tạo thành ảnh hưởng gì chứ?” Cậu hỏi lại.

“Ví dụ như bạn gái anh, sẽ không tạo thành hiểu lầm giữa hai người chứ, bạn gái anh học ở trường tôi, tôi đoán vậy, nếu không sao mõi tối anh đều đến trường tôi chơi bóng chứ!” Lâm Dương ngây thơ nói.

Hắn đột nhiên dừng lại, dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô mặc áo sơ mi trắng, tóc dài ngang vai, tóc mái sắp che đi đôi mắt, ôm quyển sách giáo khoa trên tay làm người khác vừa yêu vừa giận.

Lâm Dương hoảng hồn nhìn lại anh, hình như cô hỏi cái gì không nên hỏi rồi, bọn họ cũng không quá thân thuộc.

“Bạn gái tôi quả thật là học cùng trường với em, thế nên không biết cô ấy có hiểu lầm gì không?” Cổn gia híp mắt nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười xấu xa.

Loading...