NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1554:Hôm nay xe rách thì tốt rồi!
Cập nhật lúc: 2024-10-05 12:52:56
Lượt xem: 1
Lâm Dương trước này không biết thuốc an thần ra làm sao, nhưng cô biết, cái bình dì Uông lấy ra chắc chắn là thuốc an thần.
Những người khác cũng chấn kinh.
Cha của Khương Dao Dao đi lên trước, lấy bình thuốc trong tay dì Uông, nhìn chữ trên bình xong thì tức giận nhìn Lâm Dương.
“Đây là thuốc an thần hiệu quả nhanh” cha Dao Dao lớn tiếng nói.
Ông nội Khương sững người, sao lại có thể?!
Dương Dương làm sao lại có thể làm chuyện này?!
Ông hiện tại rất khó tin, cũng không muốn tin!
“Lâm Dương! Sao cô lại đối xử với tôi như thế? Sao cô lại làm vậy?” Khương Dao Dao lớn tiếng nói, bộ mặt phận nộ tức giận.
Lâm Dương vẻ mặt vô cảm nhìn cô ta biếu diễn.
“Cô sợ tôi thi chuyển cấp tốt hơn cô có phải không? Cô vẫn luôn ghen ghét tôi, bời vì cô không phải người nhà họ Khương, mà tôi lại là người họ Khương, cô ghét tôi, trong lòng không cam tâm, nhìn không vừa mắt tôi sao?” Khương Dao DAo khóc nói, “Ngữ văn là một tôi họi tốt nhất, bởi vì cô, tôi không thể phát huy như bình thường được! Lâm Dương, sao cô lại xấu xa như thế!”
Khương Dao Dao vừa khóc vừa chất vấn Lâm Dương, mẹ cô ta cũng đi lên, đâu lòng nhìn con gài mình.
Vẻ mặt Lâm Dương nãy giờ vẫn không cảm xúc, khóe miệng nhếch lên châm biếm, “Thành tích của cô kém như thế, tôi vì sao lại sợ cô hơn tôi chứ? Chị Dao Dao, tôi trước này chưa từng xem cô là đối thủ của tôi, bởi vì mục tiêu của tôi là tứ trung, mà thành tích của cô như thế nào trong lòng cô biết rỏ, nhiều năm như vậy tôi giúp cô làm bài tập không ít, viết luận văn giúp cô, trong lòng cô rỏ nhất!”
Hôm này xe rách mặt luôn là tốt rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1554hom-nay-xe-rach-thi-tot-roi.html.]
“Đúng, tôi là đứa trẻ mồ côi được gửi nuôi, nhưng cha mẹ tôi là liệt sĩ, là anh hùng! Tôi kiêu ngạo vì họ, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mình thấp kém! Thế nên đối với người chị như cô tôi cũng cảm thấy không có gì ưu việt, cho nên tôi ghen ghét với cô cái gì?!” Cô tiếp tục nói, khinh thường với Khương Dao Dao.
Khí thế này làm Khương Dao Dao choáng váng.
Lâm Dương trước mắt nào có phải là Lâm Dương cô bảo sao nghe vậy, một Lâm Dương lầm lì ít nói?
“Chị Dao Dao, thành tích môn ngữ văn của cô như thế nào cô rỏ nhất! Vì sao tôi lại làm chuyện hại chị làm gì? Thuốc an thần, dung lương dùng không tốt thì rất dể c.h.ế.t người! Sao tôi lại làm cái chuyện ngốc ngếch như thế chứ, tôi ngốc thế sao?” Lâm Dương lại nói.
Mọi người bị cô nói như thế thiếu chút nữa quên luôn trong hộc tủ của cô quả thật có thuốc an thần.
“Dương Dương, cô đùng có nói lí lẽ nữa, hiện tại thuốc an thần tìm được trong tủ cô, cô làm sao mà giải thích?” Dì Uông mở miệng nói.
Lâm Dương nhìn bình thuốc trong tay cha Khương Dao Dao trầm giọng nói, “Không phải của tôi! Cũng không phải tôi bỏ vào, có người hãm hại tôi!”
Cô vừa dứt lời, toàn bộ người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Lâm Dương! Ai hãm hại cô?! cô không phải nói là dì Uông sao? Dì Uông vì sao lại hại tôi chứ?” Khương Dao Dao phản kích.
Lâm Dương không nói, đi đến tủ đầu giường lấy điện thoại ra.
“Ai hãm hại tôi?! chúng ta để camera nói đi!” Lâm Dương lấy điện thoại ra thì nhìn Khương Dao Dao, cũng nhìn những người khác nói.
Cố Diệp Phi
Camera?
Hai mắt Khương Dao Dao dại ra, dì Uông cũng ngây ra.
“mấy ngày trước, tôi bị mất tiền trong hộc tủ, không biết là ai lấy, cho nên để yên tâm hơn, tôi lên mạnh mua thiết bị giám sát, âm thâm đặt ở trong phòng…”Lâm Dương vừa nói vừa mở file giám sát ra.