NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1666:Anh cố ý làm em sợ!
Cập nhật lúc: 2024-10-06 20:28:42
Lượt xem: 1
Hơi thở của cô tràn ngập mùi hương nam tính và mạnh mẽ khiến người ta yên tâm của cậu.
Trong đầu còn hiện lên hình ảnh ngọt ngào bọn họ cùng nhau đi mua sắm, ăn kem, xem phim…trước khi cậu mất tích một ngày.
“Anh Lục, em không nên có suy nghĩ từ bỏ anh, cũng không nên ngu ngốc tự cho mình là sao chổi! Cũng vì ông nội hôn mê bất tỉnh, em quá đau khổ, nên mới có nhiều suy nghĩ tiêu cực như vậy! Anh tha thứ cho em, có được không? Em không nỡ rời xa anh, đừng chia tay em!”. Cô vừa khóc vừa nói, cánh tay siết chặt, không ngừng nghẹn ngào, cơ thể run rẩy giống như lá khô trên cành vào cuối thu, lung lay sắp rụng…
Nghe cô khóc đau lòng như vậy, ngài Cổn vẫn cố giả vờ lạnh lùng nào có chịu được nữa, cậu dập tắt điếu thuốc ở cạnh sửa sổ, sau đó lập tức xoay người lại!
“Không cho khóc!”. Cậu thấp giọng ra lệnh, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ.
Cả tháng nay cô chảy nước mắt quả thật còn nhiều hơn là mười mấy năm trước cộng lại nữa!
Lâm Dương ngửa đầu nhìn cậu, nhớ đến cậu nói còn chưa nói hết của cậu, trong lòng vừa đau vừa tức: “Anh nói muốn chia tay với em!”
Giọng điệu vừa lên án vừa tức giận.
Khuôn mặt cô bị hai bàn tay thô ráp của cậu ôm lấy, ngón cái của cậu không ngừng lau nước mắt cho cô: “Ai muốn chia tay với em? Anh nói muốn chia tay lúc nào?!”
Cậu khẽ cười mà hỏi ngược lại.
“Lúc trước anh nói trong phòng sách, nói có lẽ anh thật sự sẽ chia tay với em!”. Lâm Dương bị ép ngửa mặt lên, tức giận phản bác.
Cậu cười càng lớn hơn: “Anh có nói đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1666anh-co-y-lam-em-so.html.]
“Anh không nói ra từ chia tay, nhưng mà ý anh là vậy!”. Cô hung dữ nói, nước mắt chảy càng nhiều, những giọt nước mắt này đều là vì cậu!
Cố Diệp Phi
“Vốn dĩ anh muốn nói là, nếu em không làm được, có lẽ anh thật sự sẽ đánh m.ô.n.g em!”. Cậu nhìn cô, trầm giọng nói, ba chữ “đánh m.ô.n.g em” cuối cùng, cậu nghiến răng nghiến lợi nói!
Lâm Dương ngơ ra, trừng to mắt nhìn cậu.
Ý, ý của anh ấy là như vậy?! Không phải nói muốn chia tay với mình sao?!
“Lục Chiến Qua! Anh, anh cố ý làm em sợ!”.Sau khi nhận ra, cô tức giận lùi về sau một bước, phẫn hận nhìn cậu chằm chằm.
Cậu bước tới một bước, bá đạo ôm lấy eo cô, tay kia giống như trước đây, vuốt tóc cô như vuốt mèo: “Là em muốn ăn đòn! Em vô thức nghĩ đến việc chia tay! Con mẹ nó sao anh có thể chia tay với em được?! Mãi mãi sẽ không! Sẽ không hề nhắc tới!”
Cậu rũ mắt nhìn cô chằm chằm, ngón tay nhéo gò má cô, chỉ là, cậu đau lòng phát hiện ra, mặt cô gầy đến mức không nhéo được nữa, không giống như trước đây, lúc bóp còn có một chút thịt!
Con nhóc thúi, cả tháng nay để mình gầy thành cái dáng vẻ ma quỷ gì thế này?!
Lâm Dương nghe cậu nói vậy, cảm động đến mức cay mũi, nằm sấp lên lồng n.g.ự.c cậu: “Anh Lục, cảm ơn anh…”. Vì đã không rời xa cô.
“Sau này em nhất định sẽ nổ lực để trở nên tốt hơn! Đêm nay ông nội cũng dạy dỗ em một trận, em sẽ thay đổi, sau này sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!”. Cô làm nũng rúc vào n.g.ự.c cậu, thành khẩn nói.
“Ông nội đối với em mà nói, là quá quan trọng…Mấy ngày nay, em chỉ một lòng một dạ nghĩ đến ông, không có đầu óc nghĩ đến anh, em xin lỗi…Em nào có không ỷ lại anh? Bây giờ dựa vào n.g.ự.c anh thế này, em mới cảm thấy mình còn sống…”. Cô lẩm bẩm nói, hít một hơi thật đẫy hơi thở trên người cậu.
Nghe cô nói vậy, Lục Tiểu Cổn có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn, trong lòng cũng được an ủi nhiều, cậu trở tay ôm cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Lúc này, bầu trời đêm vốn dĩ đen như mực đột nhiên bùng lên pháo hoa rực rỡ, Lâm Dương ngẩng đầu lên khỏi n.g.ự.c cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ, buổi biểu diễn pháo hoa đêm 30 bắt đầu rồi…