NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1729:Bị bắt tại trận!
Cập nhật lúc: 2024-10-07 09:32:52
Lượt xem: 2
Cậu đang ở ngoài cửa sổ của cô là có ý gì?!
Trần Tiểu Quả ngồi dậy, sau đó bật đèn bàn lên, vô thức nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ đã kéo lại, không nhìn thấy rõ bên ngoài.
Hơn nữa, cửa sổ của cô treo lơ lửng, trên tầng năm, cậu không thể nào ở bên ngoài được.
“Diệp Nhất Mộc! Hơn nửa đêm, anh dọa tôi à? Anh nhàm chán quá rồi đấy!”. Trần Tiểu Quả thấp giọng dạy bảo, sợ bị cô giáo Chu nghe thấy.
“Quả Tử, anh không lừa em, không tin, em mở cửa sổ ra mà xem, anh đang ở bên ngoài! Mẹ kiếp, lạnh quá, sắp c.h.ế.t rét rồi!”. Giọng của cậu lại vang lên, còn kèm theo tiếng mưa!
Không giống là giả…
Lẽ nào anh ta thật sự đang ở bên ngoài?
Trần Tiểu Quả bán tín bán nghi, xuống giường, mở đèn, đi tới bên rèm cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm ra…
Lúc kéo rèm ra, nhìn thấy một hình bóng đang ngồi trên bệ cửa sổ, cô suýt nữa sợ mất mật!
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh đọng đầy nước, có thể nhìn thấy một người ngồi trên bệ cửa sổ một cách rõ ràng!
Cô che miệng mới không gào thét lên, tay kia còn cầm chặt điện thoại di động để bên tai.
Nhà cô ở tầng năm, bên dưới bệ cửa sổ chính là hư không!
“Tiểu Quả Tử, ngoan, mau mở cửa sổ! Anh sắp c.h.ế.t rét rồi!”. Diệp Nhất Mộc nói trong điện thoại, một tay đập cửa sổ.
Trần Tiểu Quả hoàn hồn lại từ nỗi khiếp sợ, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Diệp Nhất Mộc! Anh bị điên rồi sao?! Hơn nửa đêm, anh muốn làm gì?! Đây là tầng năm! Anh muốn ngã c.h.ế.t sao?!”
Cô vừa nói vừa mở cửa sổ, kẻo cậu bị ngã c.h.ế.t thật!
Cửa sổ trượt được kéo ra, một luồng khí lạnh mãnh liệt tràn vào, cậu cả Diệp lanh lẹ nhảy vào, một mùi hương trong trẻo và mùi t.h.u.ố.c lá cũng theo nhau chui vào!
Trần Tiểu Quả lập tức đóng cửa sổ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1729bi-bat-tai-tran.html.]
Bỗng nhiên, cơ thể cô bị cậu ôm từ đằng sau: “Chết cóng anh rồi, mau cho anh ôm sưởi ấm!”.
Cậu ôm chặt cô, không biết xấu hổ mà nói.
Hơn nửa đêm, cậu lẻn vào phòng cô từ cửa sổ, còn ôm cô thật chặt, trong đầu Trần Tiểu Quả chỉ có một suy nghĩ: Bị cô giáo Chu phát hiện thì nhất định sẽ chết!
“Diệp Nhất Mộc! Anh bị thần kinh à! Buông ra! Anh muốn hại c.h.ế.t tôi sao?!”. Cô hạ giọng, cắn răng nghiến lợi nói.
Cậu cả Diệp xoay Trần Tiểu Quả lại, cánh tay rắn rỏi vững vàng vòng lấy eo cô, cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Quả Tử, cùi chỏ của em hướng về ai vậy? Anh là chồng tương lai của em, em có thể nói tốt anh một chút trước mặt cha mẹ em không? Sau này thật sự không muốn ở bên anh sao?”
Mấy ngày nay, cậu cả Diệp cậu quả thật uất nghẹn muốn chết!
Cố Diệp Phi
Liên lạc điện thoại với cô đủ kiểu, cô không để ý tới; cắm cọc chờ dưới lầu nhà cô, cô cũng không xuống; đóng vai shipper, kết quả là cô giáo Chu xuống lầu lấy đồ!
Cậu định đóng giả làm công nhân vệ sinh hành lang luôn rồi đấy!
“Ai muốn ở bên anh?!”. Trần Tiểu Quả phản bác: “Diệp Nhất Mộc, bây giờ tôi chỉ muốn học tập cho tốt, làm cha mẹ tôi bớt lo! Còn anh nữa, tôi không nghĩ là anh thích tôi nhiều lắm đâu!”
Mấy năm nay, anh hẹn hò với con gái, có người nào vượt qua một tháng đâu?!
Suy nghĩ nông nổi nhất thời mà thôi!
“Anh…em thật sự muốn anh móc trái tim ra cho em xem sao?!”. Cậu cả Diệp tức giận đến mức quả thật muốn đi lấy con d.a.o tới m.ó.c t.i.m ra!
Đúng lúc này, cửa phòng của Trần Tiểu Quả đột nhiên bị đẩy ra!
Cô giáo Chu – người vốn dĩ đã ngủ: cầm trong tay một cây chổi xuất hiện ở cửa!
Thấy Diệp Nhất Mộc hơn nửa đêm còn chuồn êm vào phòng ngủ của con gái mình, còn ôm ôm ấp ấp, Chu Mạt quả thật tức hộc máu!
Cô chụp lấy cái chổi bước tới!
Giống như trước đây, cầm chổi lông gà đánh vào mặt cái tên củ cải phong lưu đã hôn trộm Trần Tiểu Quả vậy.