NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 376
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:03:00
Lượt xem: 28
Một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa ngầu như Lục Bắc Kiêu, vậy mà cũng sẽ gọi “Bảo bối”, không ngờ dáng vẻ lúc anh nói chuyện với Diệp Kiều lại cưng chiều đến như vậy!
Mà cô ta, lại chỉ có thể bị người đàn ông này nhục nhã, cả người mặt dày như cô ta, cũng cảm thấy không chịu nổi!
“Anh Kiêu, anh nói như vậy, làm cho cô Lý người ta đau lòng c.h.ế.t mất!” Diệp Kiều buồn bã mà nói, “Nhưng mà, Lý Vận này, thực xin lỗi, khiến cho cô phải thất vọng rồi , bà ngoại tôi không tin mấy chuyện ma quỷ của cô!”
“Nói cách khác, sau này tôi cmn có thể dùng tiền mà đạp c.h.ế.t một người sống sờ sờ như cô! Nếu như thức thời, vậy thì mau chóng cút khỏi tầm mắt của tôi cùng với Thẩm Hi Xuyên, sau này, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa, tôi mà không chỉnh c.h.ế.t các người, thì tôi không phải là Diệp Kiều!”
Cô nói xong, liền nắm tay Lục Bắc Kiều rời đi, thân mật mà đi đến chỗ đỗ xe.
Sao có thể chứ?! Sao mà bà cụ kia lại có thể tin lời Diệp Kiều nói?! Lý Vận không chịu nổi cú shock mà ngã gục xuống đất!
Diệp Kiều c.h.ế.t tiệt này, sao lại tốt số đến như vậy chứ?!
Dựa vào cái gì chứ?!
Lý Vận mơ hồ mà đi dọc theo đường lớn, vừa đi vừa nghĩ đến chuyện này, trong đầu tràn ngập hình ảnh Diệp Kiều béo tròn của năm đó, con người ngu xuẩn đó, cô ta nói gì thì nghe cái đó, cô ta thích Thẩm Hi Xuyên, mà laiuj không biết cô bạn thân này của cô, đã thông đồng với Thẩm Hi Xuyên từ lâu……..
Lúc này, một chiếc minibus dừng lại bên cạnh cô ta, mấy người đàn ông vạm vỡ bước xuống, trong tay còn cầm theo gậy gộc, không nói câu nào đã tiến lên đánh cô ta!
“Cứu với! Cứu với!”
Lý Vận vội vàng hét lên, “Đừng đánh tôi! Tôi, tôi có túi xách Hermes, có trứng chim bồ câu, cho, cho các người hết, đừng đánh tôi!”
“À! Túi xách rồi cả trứng chim bồ câu đó của cô, đều là giả hết!” Một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt, cửa sổ ghế sau của chiếc xe được hạ xuống, giọng nói một người phụ nữ vang lên, cô ta châm biếm mà nói.
Là vợ cả của ông Tiền!
Lý Vận bị đánh đến mức nằm rạp trên mặt đất mà nghiến răng, giả sao? Thật sự là đồ giả sao? Sao có thể được?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-376.html.]
Bà Tiền ngồi trên xe mà phỉ nhỏ xuống mặt đất, “Đồ ngu không biết tự lượng sức!”
Cố Diệp Phi
Chiếc xe hơi nghênh ngang mà rời đi, mấy người vạm vỡ kia lại đá vào bụng cô ta một cái nữa, rồi mới lên xe, bọn họ vừa đi, Lý Vạn liền cảm giác bụng dưới của mình co rút đau đớn, một luồng nhiệt nóng trào ra khỏi cơ thể……..
Cô ta là đang mất m.á.u nhiều sau khi sẩy thai!
Lý Vận sợ hãi tới mức vội vàng cầm lấy điện thoại, cô ta không muốn chế, cô ta không thể chết!
Cô ta còn muốn báo thù!
Ngày hôm sau, các tờ báo kinh tế tài chính trong nước đều đưa tin chủ tịch quỹ Hoa Nguyên nhận lại cô cháu ngoại thất lạc nhiều năm! Hơn nữa, bà cụ còn tặng cho cháu ngoại một phần của hồi môn có giá trị cực lớn! Đương nhiên, cũng có rất nhiều vị bê bối kinh doanh bị bóc ra, điều làm cho người ta khinh thường nhất, chính là chuyện tập đoàn Trưởng Phóng lấy hôn nhân như con bài mặc cả mà ép bức Lục gia.
“Chuyện này, đúng thật đã quét bay hết danh dự của vợ chồng Cố Trưởng Phóng!
Chỉ sợ là sau này không ai dám hợp tác với bọn họ nữa rồi!
Mà đứa con gái bảo bối Cố Tuyết Yến của bọn họ cũng rat tay đẩy Lý Vận một cái, dẫn tới việc lÝ Vận sinh non, đã bị đồn công an dẫn đi, Cố gia đã tìm tới không ít quan hệ, nhưng vẫn không thể bảo lãnh cô ta ra ngoài! Cảnh tượng này làm cho Cố Trưởng Phóng nhớ tới lời cảnh cáo của Lục Bắc Kiêu!
Xử lý không tốt, con gái ông ta sẽ phải ngồi tù, hành động đó đã được cấu thành cố ý gây thương tích rồi!
Diệp Kiều không chút động đậy mà dựa vào giường, cô muốn mở mắt ra hết mất lần, nhưng căn bản là nặng nề không mở nổi, thật cmn mệt quá đi!
Tối hôm qua, cô đã nói là phải quay về đại viện, nhưng tên cầm thú dục cầu bất mãn nào đó không nghe, cứ kéo cô về nhà của bọn họ, mạnh mẽ mà chiến đấu một hồi!
“Chào buổi sáng, bà Lục!” Bức màn trên chiếc cửa sổ nhỏ ở đầu giường bị anh kéo ra, ánh sáng ban mai vừa hay trên người hai người họ, đôi môi anh dán lên bên tai cô, dịu dàng mà nói.
“Ưm………Buồn ngủ………”Bà Lục mệt mỏi mới vừa tỉnh dậy, nhíu mày mà lẩm bẩm.
“Bảo bối, sao em lại chưa tỉnh, lại lỡ mất ánh ban mai rồi……..”
Là ai đã nói, muốn thức dậy trong ánh nắng ban mai, sau đó nói lời chào buổi sáng với nhau?