NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 437:
Cập nhật lúc: 2024-09-28 14:35:55
Lượt xem: 23
Vùng lân cận không có bệnh viện, chỉ có đoàn đội chữa bệnh của Hà Sơn, vì để phạt Phan Linh, Hà Sơn không cho bác sĩ tiêm thuốc tê.
Cho nên, trong lúc lấy đạn, Phan Linh đau đến thừa sống thiếu chết!
“Hà Sơn! Anh mẹ nó ngu quá! Cô ta là gián điệp! Ngu vừa thôi!" Phan Linh sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầy đầu, mỗi lần tỉnh dậy, Phan Linh đều điên cuồng nói câu này!
Nhưng mà không ai để ý đến cô ta!
“Chúng mày cũng thật ngu! Tao muốn thuốc tê…." Hà Sơn b.ắ.n một phát giữa cẳng chân cô ta, viên đạn ghim ở trong xương, bác sĩ đào rất nhiều lần vẫn chưa lấy ra được, lúc này cái nhíp màu bạc mới kẹp được cái vỏ đạn màu đồng, Phan Linh bị đau kêu lên giống như heo bị chọc tiết, đôi tay nắm chặt lấy ga trải giường.
“Hà Sơn…..Phan Linh tao thành quỷ cũng không tha cho mày! Ngu ngốc!" Phan Linh hận đến nghiến răng nghiến lợi, càng hận con nhóc thối kia hơn!
Làm hại cô ta mang tai tiếng, không ai chịu tin lời cô ta nói!
“A Mộc, lần giao dịch này, tôi đem đồ của tôi để hết vào tay cậu! Cậu đừng làm tôi thất vọng!" Trong thư phòng, Hà Sơn ngậm xì gà, nhìn Lục Bắc Kiêu trước mặt, hơi ngẩng đầu, nhìn anh, trầm giọng nói.
“Anh Sơn, trước giờ tôi không biết nói lời hay chỉ dùng kết quả để nói chuyện!" Lục Bắc Kiêu trầm giọng nói.
Hà Sơn cười nói: "Anh Sơn tin tưởng cậu, lần giao dịch này mà kết thúc, tôi muốn nghỉ ngơi!"
Cho nên, nếu lần này không diệt gọn Hà Sơn thì về sau không có cơ hội nữa!
Ngoài thư phòng, có người gõ cửa.
Lục Bắc Kiêu mặc áo gió màu đen đi mở cửa: "Anh A Mộc, người phụ nữ của anh, cô ấy vừa nhảy cửa sổ định bỏ trốn nhưng bị chúng tôi bắt lại được!"
Cố Diệp Phi
“Đồ chơi này đúng là không biết tự lượng sức mình!" Lục Bắc Kiêu cắn răng nói.
“A Mộc, con nhóc này, cậu vẫn chưa chơi chán à? Nghe nói là hàng đêm sênh ca……" Hà Sơn cười ha hả nói.
“Con mẹ nó chưa chán! Anh Sơn, để tôi đi xử lý cô ấy!" Lục Bắc Kiêu nói xong, đi ra cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-437.html.]
Cửa phòng bị Lục Bắc Kiêu đá văng ra, dáng vẻ nổi giận đùng đùng, tới được phòng, anh nắm lấy cánh tay của cô.
“Các anh là súc sinh! Đừng có chạm vào tôi!" Diệp Kiều hùng hổ, bị Lục Bắc Kiêu thô lỗ mà kéo xuống dưới tầng.
“A Mộc, đây là muốn đem con nhóc này đi đâu vậy?" Hà Sơn từ thư phòng đi ra, trầm giọng hỏi.
“Kéo ra bên ngoài, giết! Sợ ô uế đến biệt thự của anh!" Anh trầm giọng nói.
“Thằng nhóc, tâm đủ tàn nhẫn!" Hà Sơn nhìn Diệp Kiều mi thanh mục tú, khuôn mặt tuyệt mỹ, đột nhiên sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngọc: "Không bằng đem cô ta nhốt lại!"
Nhốt cô nhóc vào ổ sói?
Ha hả……
“Anh Sơn, hồng nhan họa thủy! Chết đi mới chặt đứt đi được ý niệm này, chuyên tâm làm việc!" Lục Bắc Kiêu hung ác nói, dứt lời, vòng cánh tay như sắt thép qua thân hình Diệp Kiều, đi nhanh xuống dưới tầng.
Nhưng mà, vừa đi đến phòng khách đã thấy Phan Linh ngồi xe lăn được hộ sĩ đẩy vào.
Diệp Kiều kinh hãi, Lục Bắc Kiêu cũng sửng sốt.
Lúc này, Diệp Kiều cơ trí mà từ sau eo anh rút ra một khẩu súng.
“Các người đừng nhúc nhích!” Diệp Kiều thoát khỏi lồng n.g.ự.c anh, đôi tay giơ s.ú.n.g lên, dựa lưng vào vách tưởng, lúc thì chĩa s.ú.n.g vào Phan Linh, lúc thì lại là Lục Bắc Kiêu!
“Con nhóc thối này! Rốt cuộc bại lộ bản tính! Tôi đã nói mà, cô ta làm gián điệp! Hà Sơn! Mẹ nó anh ra đây nhìn xem!" Phan Linh như điên mà kích động mà rống, Hà Sơn lúc này cũng từ trên tầng đi xuống.
Liền thấy trong tay Diệp Kiều cầm s.ú.n.g màu đen: "Các người đừng tới đây! Đừng tới đây!”
Cô kích động nói, lại rất sợ.
“Con nhóc thối này!" Lục Bắc Kiêu cắn răng, đang muốn đi lên, lúc này, Diệp Kiêu lại bóp còi s.ú.n.g nhưng mà may Lục Bắc Kiêu tránh được!