NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 462
Cập nhật lúc: 2024-09-28 15:30:36
Lượt xem: 25
Anh nói là để anh tìm kiếm chiếc nhẫn, nhưng rõ ràng là anh nhân cơ hội này mà ăn miếng đậu non mềm mại trên người cô!
“Lục Bắc Kiêu! Em sắp tức giận rồi đó! Em thật sự sẽ tức giận đó! Em không có thời gian làm ầm ĩ với anh đâu...!” Diệp Kiều không ngừng vỗ vào lưng anh vì tức giận.
Từ xưa đã có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!
Lục Bắc Kiêu cũng vậy!
Đắm mình trong hương thơm ấm áp và viên ngọc quý giá bên trong của cô, dù có c.h.ế.t cũng rất xứng đáng!
Anh hung hăng cắn mút, lúc ngẩng đầu lên, anh đã ngậm chiếc nhẫn kim cương trong miệng, nắm lấy tay trái của cô, bá đạo định đeo lên!
“Ngoan nào, đeo lên đi, mai này không được tháo ra nữa đâu đấy! Sau này đi đâu cũng phải mang theo! Để mấy tên tiểu tử không có mắt kia không còn thương nhớ em nữa. nếu không anh sẽ kiện hắn vì tội ăn cướp, cho hắn ăn cơm tù!” Anh ngang ngược nói.
Diệp Kiều thu tay về: “Em cứ không mang đấy, ai nói là em muốn gả cho anh chứ?!”
Cố Diệp Phi
! ! !
Sau lời nói của cô, Lục cầm thú lập tức xù lông, sắc mặt tái xanh, dữ dằn nhìn cô, Diệp Kiều nhất thời bị dọa sợ.
“Anh, anh Kiêu, em không phải có ý đó…” Cô thể hiện ra mình sợ mà ngược lại cô ủy khuất nhìn anh: “Anh đã cầu hôn chưa mà đem nhẫn đeo vào tay em rồi?!”
Kiếp trước không có cầu hôn, cũng không quan tâm cô có muốn hay không, chỉ lấy giấy chứng nhận kết hôn, đeo nhẫn, rồi kéo cô vào lễ đường!
Như kẻ cướp!
Đơn giản vô cùng!
Tiểu nha đầu này, còn muốn anh cầu hôn cơ đấy!
Lục Bắc Kiêu đứng dậy, cầm lấy chiếc mũ quân nhân, đi đến chiếc gương soi toàn thân trong phòng ngủ, chỉnh lại bộ quân phục vừa bị nhàu, thắt cà vạt rồi đội chiếc mũ quân nhân vào.
Diệp Kiều đã chỉnh trang quần áo, vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh đứng ngay thẳng sau đó tiến đến chỗ cô, quỳ một chân xuống đất, thân trên thẳng tắp.
Khuôn mặt tuấn tú dưới vành mũ hơi nhếch lên, có một đôi mắt đen kiên định nhìn cô.
Người đàn ông vừa rồi chỉ là cầm thú biến thành nam thần nghiêm túc mà thôi, Diệp Kiều nhìn anh chằm chằm, tim lại đập thình thịch!
“Diệp Kiều, em sẽ đồng ý lấy anh chứ?” Lục Bắc Kiêu cầm trong tay một chiếc hộp nhung màu tím sẫm tinh xảo, da lộn sẫm màu được đính một chiếc nhẫn kim cương trang nhã, tượng trưng cho ba kiếp, ba viên kim cương ba cara, lấp lánh .
Trong lòng cô không chút do dự nói: “Em đồng ý!”
“Trên thế giới có nhiều người đàn ông như vậy mà tại sao em phải gả cho Lục Bắc Kiêu anh chứ?”
Lần này anh không hề băn khoăn, vẫn nghiêm túc nhìn cô: “Bởi vì chỉ có tôi, L Lục Bắc Kiêu, mới xứng với em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-462.html.]
Trái tim của Diệp Kiều như nở rộ bởi niềm vui!
“Toàn lời gian xảo!” Cô sẵng giọng, câu này là để khen anh!
“Không, anh nói từ tận đáy lòng!” Anh dứt khoát nói.
Thấy cô còn đang do dự, anh ta lại nói: “Cô Diệp Kiều có thể tìm một người đàn ông đẹp trai hơn tôi không, Lục Bắc Kiêu tôi, dáng người đẹp, thể lực tốt, kỹ năng tốt, đẹp trai, nam tính, lạnh lùng bá đạo, cô tìm được không?”
“Đồ không biết xấu hổ!”
“Đây là em nói mà, thư tình đó anh vẫn còn giữ đó nha!”
“…” Diệp Kiều.
“Diệp Kiều cô nương, chồng cô cực phẩm đến vậy, qua thôn này không tìm được ai như vậy, còn không mau bảo vệ chồng cô, nhanh kẻo người ta cướp mất!”
“Ai dám cướp?!” Diệp Kiều bá đạo nói.
“Ừ thì, có cướp anh cũng không theo! Nên là, nhanh theo anh đi!” Vừa nói, anh vừa bắt lấy được tay cô: “Thật sự là không có lý do nào cả, Lục Bắc Kiêu anh đã là định mệnh của đời em rồi, em cũng nhất định phải là của mình anh!”
Diệp Kiều nghe anh nói câu này, đang cảm động thì anh đã đeo nhẫn lên cho cô rồi!
! ! !
“Em vẫn chưa đồng ý!”
“Nói không đồng ý lần nữa là anh cho em vừa khóc vừa nói đó?” Anh bỉ ổi nói.
Diệp Kiều tức giận trợn mắt nhìn anh, đương nhiên là cô tin rồi!
“Không lãng mạn chút nào!”
“Người đàn ông của em vốn cẩu thả nên không làm được lãng mạn, nhưng làm em đau đến c.h.ế.t thì được!” Anh ôm eo cô, trầm giọng nói, nói xong liền đè cô ra hôn lấy hôn để.
Diệp Kiều xin anh tha cho anh mới chịu buông cô ra.
Không cần lãng mạn, nhưng có c.h.ế.t anh cũng nguyện yêu cô, như vậy là đủ rồi.
——
“Diệp Kiều, con muốn chơi game với cha!” Vừa vào công ty, trong lòng đã vang lên giọng nói của Lục Tiểu Cổn.
“Con muốn chơi trò gì, mẹ còn một đống việc phải làm đây!” Diệp Kiều lập tức phản bác.
“Nhưng con muốn!” Lục Tiểu Cổn nói lại, nếu không chơi, có thể không có cơ hội…
“Thằng nhóc con, bây giờ đã không nghe lời thì tương lai còn đến mức nào nữa?!” Diệp Kiều tin chắc rằng Lục Tiểu Cổn trong tương lai sẽ giống như một tiểu quỷ vương!