Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 53

Cập nhật lúc: 2024-09-21 00:13:30
Lượt xem: 50

Thịt. Không thỏa mãn thì ăn cơm không có thịt!

Anh đơn thuần là động vật ăn thịt, một ngày ba bữa đều là ăn mặn!

Đặc biệt là quân nhân, không ăn thịt làm sao có sức mà luyện tập! Đầu bếp của đại đội bọn họ còn rất nổi tiếng kìa!

Ôi, không có thịt.

Nhìn vẻ mặt anh ghét bỏ chọc chọc đũa, sao mà đáng yêu như thế chứ?!

“Bà chủ, cho thêm một đĩa chân vịt, hai chén trứng kho!” Cô lớn tiếng kêu, bà chủ liền gắp một đĩa chân vịt và hai chén trừng mang đến.

Dĩa chân vịt này bị anh ăn một hơi hết một nữa.

Kiếp trước sao mà cô không biết chưa? Cô nhớ ở kiếp trước anh cũng không kén ăn gì, về đến nhà, bất kể cô nấu món gì anh đều ăn sạch sành sanh.

“Tôi đói rồi!”

“Đói rồi thì anh kiếm gì ăn đi, đừng mong tôi nấu cơm cho anh!”

“Không cần nấu cơm, ăn em là được rồi! Lão tử rất muốn ăn miếng thịt cay như em!”

Người đàn ông vừa về đến nhà, sau khi ăn hết thức ăn, anh cầm điều khiển tắt ti vi, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang dựa vào ghế sopha nghiêm túc nói. Người phụ nữ nhỏ bé tức giận đứng dậy và đáp trả bằng hàm răng sắc nhọn, người đàn ông cao lớn tiến lại gần và đẩy cô xuống ghế sô pha uy hiếp.

Cố Diệp Phi

“Lục Bắc Kiêu, anh tên cầm thú này đừng chạm vào tôi!”

“Không cho tôi chạm thì cho ai chạm? Họ Thẩm kia sao? Diệp Kiều Kiều, em đừng cho rằng tôi không dám xiên thằng nhải đó!”

“Không phải em đói rồi sao? Sao không ăn?” Lục Bắc Kiêu để đôi đưa xuống gỏ gỏ lên đầu cô, trầm giọng hỏi.

Anh đã ăn xong chân vịt và tô mì lạnh rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-53.html.]

Diệp Kiều hồi thần lại, hai má đỏ lên, liền vội cuối đầu bới bới bát mì lạnh.

“Đúng là sắc lang mê ăn thịt!” Cô nhỏ giọng nói.

“Nha đầu này, em lẩm bẩm gì vậy?” Lục Bắc Kiêu lại gỏ gỏ đầu cô.

“À, em nói hôm anh Kiêu đẹp trai c.h.ế.t đi được! Quá ngầu luôn!” Diệp Kiều vội nói, hai mắt mê trai nhìn qua người đối diện, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh.

Khóe miệng Lục Bắc Kiêu nhếch lên, “ Anh đây lúc nào mà không đẹp không ngầu chứ?! Không hiểu sao lúc trước trong mắt em lúc trước chỉ có đám nhóc hãi quân! Thật không hiểu lúc trước trong đầu em nghĩ gì nữa?!”

Đại viện hãi quân với lục quân bọn họ không hợp nhau, bọn họ cũng là bại tướng, nhưng sau khi anh rời khỏi đại viện, bởi vì nha đầu này bị mê hoặc nên những thằng nhóc trong đại viện bọn họ luôn bị thua thiệt.

Nhắc đến chuyện này Diệp Kiều không thể biện hộ gì.

“Trước kìa là mù mắt…anh Kiêu, em là bị Thẩm Hi Xuyên giả vờ là người tốt lừa! Lúc trước trong mắt chỉ có anh ta, nghe lời anh ta, vì anh ta mà em ham hư vinh, nịnh hót, sáu năm đó không thể quay lại! Em đã làm sai rất nhiều chuyện, phụ lòng rất nhiều người! Anh Kiêu, em sai rồi, lúc trước em sai rất nhiều…” Cô thành tâm nói, muốn đem tất cả những sai lầm kiếp trước phạm phải thành thật nhận lỗi với anh, tuy rằng anh không hiểu.

Nhìn hai mắt nha đầu đỏ lên, bộ dạng như sắp khóc, Lục Bắc Kiêu hơi mơ hồ không hiểu, cô cũng không phải phạm phải sai lầm lớn gì, chẳng qua là cùi chỏ hướng ra ngoài thôi.

Làm sao mà muốn khóc vậy?

“Ngoan nào, biết sai mà sửa là được rồi, sau này trong mắt chỉ cần có tôi là được, anh đây không tính với em đâu! Anh đây thương em c.h.ế.t đi được!” Lại gỏ gỏ lên đầu cô, trong mặt toàn là yêu thương nhìn cô.

Từng câu từng chữ anh nói như rỏ vào tâm trí cô.

Lục Bắc Kiêu, em không cần anh thương em c.h.ế.t đi được, nhưng mà kiếp này em sẽ đến c.h.ế.t cũng thương anh.

“Đi mua cho anh bao thuốc là!”

Cô ăn không nhiều, húp thêm chút nước súp rồi nói với anh” Lại hút thuốc! Không đi!”

“Anh không hút thuốc, em cho anh hôn không? Anh mặc kệ có người bên cạnh nói.

“Cho!” Diệp Kiều còn đáp lớn tiếng hơn cả anh, tất cả khách trong quán đều quay lại nhìn cô.

Loading...