NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 737
Cập nhật lúc: 2024-09-30 13:44:05
Lượt xem: 13
Trên giường sinh, trên bụng to của Diệp Kiều đặt máy đo điện tim để đo tần suất tim thai nhi, màng thai cũng bị vỡ và nước ối chảy ra. Hiện tại là lúc cô đau nhất, vì đảm bảo lúc sinh thường có sức nên cô kiên quyết không khóc, nghiến răng mặt đỏ bừng, thừa nhận cơn đau cấp 12.
Nhìn dáng vẻ cô chịu đựng đau khổ, hai tay anh Lục nắm chặt, giống như sắp đánh người làm nữ hộ sinh bên cạnh không dám nhìn anh lâu, lại nhìn không được lặng lẽ nhìn người đàn ông lạnh lùng vào sinh cùng hiếm thấy này!
Bà đỡ đẻ nhìn năm như vậy, đàn ông chịu vào phòng sinh cùng sợ thực sự hiếm như lá mùa thu!
Hơn nữa một người đàn ông sĩ quan nhìn như đàn ông chủ nghĩa lại đau lòng cho vợ!
"Chồng tôi anh ấy... Anh ấy căng thẳng quá..." Diệp Kiều vừa từ cơn đau tỉnh lại thấy cảnh này đã giải thích thay anh Lục.
"Nhìn ra được! Nhìn ra được! Anh Lục, anh đừng căng thẳng quá! Hai chuyên gia giỏi nhất khoa sản đang ở đây rồi!" Nữ hộ sinh vội vàng nói, mở chai Red Bull ra để ống hút vào đưa đến chỗ Diệp Kiều.
"Cô Lục, uống chút bổ sung năng lượng đi, cổ tử cung sẽ sớm mở hết! Chỉ cần kiên nhẫn!"
Lục Bắc Kiêu nhận lấy đồ uống từ nữ hộ sinh, cúi người uống. Diệp Kiều hút một hơi uống gần nửa, chỉ thấy tay anh run lên không ngừng.
Anh không sợ trời đất, biệt danh là Lục chiến thần!
Nhưng khi nhìn cô sinh con thì run rẩy không ngừng!
Vừa định an ủi anh, cơn đau kia lại kéo tới, lần này thời gian rất dài, bác sĩ xuống kiểm tra, "Thấy đâu thai rồi, cô Lục, chúng ta chuẩn bị đi!"
Lục Bắc Kiêu đứng sang một bên, mặt anh không biểu cảm và bình tĩnh, nhưng nắm tay lại nắm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-737.html.]
Không phải anh sợ, không phải căng thẳng, chỉ là đau, đau lòng cho cô gái của anh phải chịu nỗi đau tột cùng nhất trên thân thể con người!
Hai tay Diệp Kiều nắm chặt thành giường sinh, thở sâu, dưới sự giúp đỡ của hộ sinh cố gắng đưa đứa bé ra khỏi bụng, cảm giác kia giống cảm giác táo bón không ra được...
Cố Diệp Phi
Cứ thế thử đi thử lại nhiều lần, con vẫn chưa ra.
Máy đo nhịp tim thai đột ngột vang lên báo động, nữ hộ sinh nói rằng nhịp tim thai đột ngột giảm xuống, có nguy cơ ngạt thở, có thể là dây rốn quấn cổ!
Diệp Kiều vừa nghe nói đứa trẻ có thể gặp nguy hiểm, trong lòng chùng xuống, nỗi sợ hãi mất mát ập đến. Lục Bắc Kiêu chạy đến bên cạnh cô, Diệp Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, "Anh Kiêu, em không muốn con có chuyện..."
Lục Bắc Kiêu gục đầu xuống in một nụ hôn lên trán cô, "Ngoan, đừng sợ, có nhiều bác sĩ ở đây như vậy, nhất định bọn trẻ sẽ không sao đâu!"
có anh ở đây, có lời an ủi của anh, trong lòng Diệp Kiều an tâm hơn nhiều, "Ừm!"
"Cô Lục, chúng ta cố sức thêm nào!"
Diệp Kiều nghe bác sĩ lập tức hít sâu, nghĩ đến con có thể bị ngạt thở, cô dùng hết sức lực của bản thân, gầm lên một tiếng thật mạnh từ sâu trong cổ họng. Giữ vững khoảng hơn 10 giây cô cảm giác một thứ nóng hổi trượt đến giữa hai chân!
"Ra rồi hả?" Cô run giọng hỏi.
"Ra rồi ra rồi! Cô Lục, đầu thai nhi này đã đi được nửa đường rồi! Ôi! Hai đứa bé thực sự muốn tranh nhau đi ra này!" Lúc bình thường sinh xong một đứa, một đứa khác còn chưa vào khuôn, nhà anh thì ngược lại, đứa trước vừa ra đứa sau đã không chịu nổi nữa!
"Ừm!" Diệp Kiều nặng nề đáp lại. Hiện tại cô đã không quan tâm trai hay gái, có phải Lục Tiểu Cổn không mà chỉ muốn lũ trẻ bình an sinh ra!
Sinh xong một đứa, đứa sau dễ sinh hơn. Cô chỉ dặn chút là đứa bé đã ra, khóc ầm lên!