NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 773
Cập nhật lúc: 2024-09-30 15:49:42
Lượt xem: 17
Trong phòng chỉ bật đèn tường, trên sàn gỗ đốt nến thơm, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Hoa Nhụy mặc một cái áo thun rộng thùng thình bằng vải lanh cổ rộng, ngồi xếp bằng trên thảm tập yoga, lộ ra nửa bờ vai mềm mại, khuôn mặt vốn dĩ có chút ngây thơ bây giờ bụ bẫm đã trút bỏ sự ngây ngô và non nớt, đường nét trở nên sắc nét hơn, toát lên sự trưởng thành, chín chắn và giỏi giang.
Mấy năm nay, chỉ có Diệp Kiều biết dùng từ “thay da đổi thịt” để miêu tả Hoa Nhụy, quả là không hề quá đáng chút nào.
Hoa Nhụy cười, nhấp một ngụm rượu vang, thưởng thức vị một chút rồi mới nuốt xuống.
“Ngày mai tôi sẽ hẹn anh ấy!”. Cô ấy vui vẻ nói, sau đó lại nghiêm túc nhìn Diệp Kiều: “Ngài Kiều, mấy năm nay cảm ơn cậu!”
Diệp Kiều lập tức ra dấu im lặng: “Cảm ơn cái lông! Một người là anh trai tôi, một người là…tiểu quý phi của tôi!”
Người phụ nữ hóng gió bên cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc xoăn, trong tay cầm ly rượu vang, cười quyến rũ, bẻ cong cả Hoa Nhụy được luôn ấy chứ!
“Nếu không có Diệp Thành, tôi cam tâm tình nguyện làm phi tử của cậu!”
“Thôi thôi thôi! Cậu không muốn sống nữa nhưng mà tôi thì có!”
Cô ném cái gối cho Hoa Nhụy, Hoa Nhụy né tránh, hai cô gái đùa giỡn vui vẻ cho tới khuya.
Diệp Thành vừa lái xe đến cổng doanh trại thì bị một chiếc việt dã quân dụng ở đối diện ấn còi ngăn lại, chỉ chốc lát sau, Lục Bắc Kiêu cầm túi giấy trên tay bước tới.
“Không phải nói, ngựa tốt là không chịu ngoảnh đầu lại sao?”. Lục Bắc Kiêu sâu xa nói, nhét túi giấy vào cửa sổ xe.
“Ai ngoảnh đầu lại?!”. Diệp Thành phản bác, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Anh trở về xem mắt!”
Lục Bắc Kiêu đưa tay kẹp điếu thuốc trên lỗ tai Diệp Thành qua, ngậm vào miệng: “Lửa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-773.html.]
“Tôi về tôi sẽ tố cáo với em gái, cậu lại hút thuốc!”. Diệp Thành nói như vậy nhưng vẫn ném bật lửa qua.
Cố Diệp Phi
“Lúc Hoa Nhụy chưa về, cậu không đi xem mắt, cô ấy vừa về một cái là cậu đi xem mắt ngay, sĩ diện cho ai xem? Đừng có về ức h.i.ế.p Hoa Nhụy đến nỗi người ta ra nước ngoài lại! Cậu đấy, cô đơn cả đời!”. Lục Bắc Kiêu vừa hút thuốc vừa cay cú nói với anh ta.
“Trong số chúng ta chắc sẽ chỉ còn lại cái đồ độc thân già cỗi là cậu thôi!”. Lục Bắc Kiêu lại bổ một dao.
“Ông nội cậu ấy! Có tin ngày hôm nay anh đây xem mắt thành công không?”. Diệp Thành tức giận nói, sau đó định nhấn ga.
“Cất cho kỹ đồ của tôi ở trong túi giấy, đừng có làm hư! Cho hai cục cưng của tôi!”. Đó là món quà của cha dành cho hai đứa nhỏ, sắp tới sinh nhật chúng rồi.
Diệp Thành liếc nhìn, là mô hình máy bay và xe tăng làm từ vỏ đạn.
Có thể tưởng tượng đến hình ảnh Lục diêm vương mặt lạnh đêm hôm khuya khoắc, các đội viên đã ngủ cả rồi, mình lại lặng lẽ lọ mọ chạy ra trường b.ắ.n tự nhặt từng vỏ đạn, rồi lại gắn thành mô hình giữa đêm…
Con mẹ nó, anh ta cũng rất muốn có một đứa trẻ để yêu thương như vậy!
Nhớ đến chuyện này là anh ta lại tức giận cô nhóc Hoa Nhụy không gì sánh được! Rõ ràng có thể kết hôn sinh con sớm, mà nhất quyết phải ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, để anh đợi hai năm, kết quả lại đợi thêm hai năm nữa, một thằng gia 30 tuổi như anh mà vẫn còn cô đơn!
Phẫn hận cắn răng, Diệp Thành tăng tốc lần nữa!
Nhớ đến anh em Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ đã ba tuổi rồi, cậu cả là anh đây vẫn còn chưa có con, trong lòng lại chua xót!
Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ thấy cha bảo cậu mang quà về thì hai mắt tỏa sáng!
“Cha thật tốt! Cả hai cái đều là của em!”. Lục Tiểu Vũ ngang ngược ôm cả máy bay và xe tăng vào lòng, lớn tiếng nói.
Lục Tiểu Cổn xụ mặt xuống, nhìn cô bé chằm chằm, Lục Tiểu Vũ xoay người muốn chạy, Lục Tiểu Cổn vẫn nhìn cô bé chằm chằm, cũng không đuổi theo, sau khi đi được mấy bước, Lục Tiểu Vũ vẫn xoay người lại, bĩu môi đi về.