NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 797
Cập nhật lúc: 2024-09-30 15:55:06
Lượt xem: 10
Sắc mặt Kiều Phác tái nhợt, nhìn yếu ớt, dưới da còn có những vết tím, trạng thái tinh thần không được tốt.
“Đã đi kiểm tra rồi, không có bệnh gì lớn, chỉ là cảm thấy tức ngực, đầu óc hơi choáng váng, cũng không quá đáng ngại. Kiều Kiều, hôm nay cháu không mang hai đứa trẻ tới sao? Cậu rất thích chơi cờ với bọn chúng. Sau này đưa hai đứa tới chơi nhiều hơn nhé, cậu muốn dạy bọn chúng một số chiêu!” Người đàn ông mặc chiếc áo dài đàn ông trung niên kiểu cổ, hòa ái nói với cô.
Ở trong lòng Diệp Kiều, Kiều Phác đúng là một nhà nho.
Ưu nhã, có hàm dưỡng, dáng vẻ không hề có chút cạnh tranh. Mấy năm nay, người đứng phía sau Kiều gia bày mưu lập kế nắm thực quyền kỳ thực là bà ngoại cô.
“Cậu, lần sau nhất định cháu sẽ dẫn bọn trẻ tới chơi, hôm nay cháu sợ bọn chúng sẽ làm ảnh hưởng tới việc lớn trong nhà. Kiều Sinh đâu? Hình như anh ấy rất ít khi cùng Bạch Tuyết tham dự các hoạt động như thế nào, chỉ thấy Bạch Tuyết cùng mợ thường tham dự cùng với nhau. Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mợ và Bạch Tuyết thật không tồi!”
Nhắc tới đôi mẹ chồng nàng dâu, sắc mặt Kiều Phác khẽ thay đổi, vừa định nói thì có tiếng đàn violin truyền tới.
Là Kiều Sinh đang kéo đàn.
Tiếng đàn bi thương. Diệp Kiều nghe ra là khúc “An hồn” của Mozart.
Có phải Kiều Sinh có tâm sự gì không?
Ở trên gác mái, trước cửa sổ, người đàn ông thon gầy trong bộ âu phục, sơ mi trắng, quần tây màu đậm, áo vest cùng màu, tay trái cầm đàn, tay phải cầm cung, ngón tay thon dài lưu loát kéo cây cung trên các dây đàn. Hai mắt anh nhắm lại, trầm mình trong làn điệu bi thương…
Nhìn dáng vẻ, vừa ưu nhã vừa bi thương…
Quách Mỹ Anh nghe thấy tiếng đàn thì vội vàng đóng toàn bộ cửa phòng lại. Không biết vì sao, mỗi khi nghe thấy tiếng đàn bà ta lại có chút sợ hãi, mà đứa con trai này của bà ta lại cứ thích kéo cái khúc đàn này.
“Mẹ. Luật sự đều đã tới phòng của bà. Nếu bà quyết định đem cổ phần giao cho Diêp Kiều, có phải chúng ta không có cơ hội sửa không? Hay là hiện giờ đi vào nói với bà đi!” Bạch Tuyết vô cùng khẩn trương, khả năng khống chế tập đoàn Hoa Nguyên của Kiều gia, không thể vì Diệp Kiều mà mất đi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-797.html.]
“Bạch Tuyết. Nếu như bà không đem cổ phần giao cho Diệp Kiều thì sao? Nếu chúng ta náo loạn với bà, lộ rõ dã tâm, đến lúc đó, bà sẽ không chia cho ta chút cổ phần nào!” Quách Mỹ Anh nói.
“Mẹ, vậy phải làm thế nào?” Bạch Tuyết hỏi.
“Bạch Tuyết, con để ý, lúc nào bà về phòng thì xem có thể tìm luật sư để hỏi kết quả phân chia của bà như thế nào. Đến lúc đó, nếu chia cho Diệp Kiều phần hơn, mẹ sẽ náo loạn với bà, nếu không phân chia cho Diệp Kiều, vậy thì quá tốt rồi!” Quách Mỹ Anh nảy ra một kế. “Nhưng tốt nhất đừng để bà biết.”
Bạch Tuyết vô cùng nghe lời Quách Mỹ Anh, lập tức lén lút chạy tới gần thư phòng của Kiều lão thái thái.
Lúc này, ba vị luật sư còn đang soạn văn bản.
“Bác Hoắc.” Bạch Tuyết ngọt ngào gọi.
“Là Tiểu Tuyết sao!?” Luật sư Hoắc cười hòa ái nói.
“Bác Hoắc, cổ phần Hoa Nguyên trong tay bà nội, rốt cuộc là chia như thế nào a?” Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi luật sư Hoắc.
Luật sư Hoắc mỉm cười, lắc đầu nói. “Chuyện này, một lát nữa mọi người sẽ biết, không nên nóng vội!”
“Bác Hoắc, bác cho cháu biết một chút đi, sẽ không ảnh hưởng đâu!” Bạch Tuyết kéo nhẹ gấu áo của luật sư Hoắc, giọng nói càng thêm ngọt ngào nũng nịu.
“Bạch Tuyết. Ai bảo con hỏi!” Một giọng nói nghiêm khắc truyền tới.
Cố Diệp Phi
Đúng là giọng run run của bệnh nhưng mà vô cũng nghiêm khắc và khôn khéo, Diệp lão thái thái được Diệp Kiều đỡ tay đang đứng ở cửa thư phòng. Sắc mặt bà cụ trầm xuống.
Bà lão lớn tiếng quát nên những người khác của Diệp gia đều nghe thấy, liền đi tới.
Bạch Tuyết muốn biết trước việc phân chia cổ phần bị bắt tại trận thì vô cùng hoảng sợ.