NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 996
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:46:28
Lượt xem: 7
Khi cha Lục đang định đuổi con trai mình đi thì Lục Tiểu Vũ – vừa đến cuối tuần là ra ngoài quậy không về nhà – đã chạy về với cái đầu đầy mồ hôi.
“Cục cưng cục cưng, có đói bụng không? Cha xới cơm cho con nhé!?”. Cha Lúcj – từ trước đến nay đều không thân mật với con cái – khom lưng nhìn con gái nhỏ đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mặc đồ rằn ri siêu ngầu, dịu dàng hỏi, bàn tay to còn xoa xoa lê mái tóc ngắn của cô bé, chẳng qua, sờ được cả một tay mồ hôi.
Đối diện với sự dịu dàng bất thình lình của cha, Lục Tiểu Vũ hơi hoang mang, rất sợ hãi khi được yêu thương!
Trong trí nhớ, cha chỉ xới cơm cho Diệp Kiều thôi!
Cố Diệp Phi
Cô bé và Lục Tiểu Cổn từ trước đến nay đều tự sinh tự diệt, tự mình xới cơm tự mình rửa chén, còn phải rửa chén giúp mẹ!
Ngay cả Diệp Kiều và Lục Tiểu Cổn cũng đơ người, bọn họ nhìn Lục Bắc Kiêu đang mặc đồ ở nhà, vô cùng dịu dàng cầm khăn ướt lau tay cho Lục Tiểu Vũ.
“Cha, con đói quá!”. Lục Tiểu Vũ lập tức nhảy cẩng lên.
“Ngoan, cha xới cơm cho con, đút con ăn!”. Lục Bắc Kiêu nói xong thì đặt Lục Tiêu Vũ lên ghế, cầm lấy một cái chén nhỏ múc cơm cho bé.
Lục Tiểu Vũ nhìn mẹ và anh trai với vẻ mặt kiêu ngạo: “Cha đối xử với con thật tốt! Chờ con trưởng thành, con sẽ cha cho người đàn ông giống như cha!”
“Con trai, con muốn thêm cơm không, mẹ xúc cho con nhé!”. Diệp Kiều nói với con trai ở phía đối diện.
“Con, con ăn no rồi!”. Ham muốn sống sót của Lục Tiểu Cổn vô cùng mãnh liệt, thức thời nói, lập tức đứng lên chạy mất, sao cậu có thể không nhìn ra là cha mất hứng được chứ!
Cái thằng nhát gan này!
Diệp Kiều tức giận đến mức giậm chân, chỉ thấy Lục Bắc Kiêu thản nhiên nhìn cô một cái, ôm Lục Tiểu Vũ ngồi lên đùi, anh đúng là muốn đút cho cô nhóc ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-996.html.]
“Lục Tiểu Vũ, con tự ăn đi, lớn vậy rồi còn muốn người lớn đút cho à? Còn nữa, bài tập đã làm xong chưa? Điên cuồng khắp nơi! Ăn cơm xong lập tức đi làm bài tập cho mẹ! Tám giờ tối mẹ sẽ đến kiểm tra!”. Diệp Kiều dạy dỗ Lục Tiểu Vũ đang ngồi trong lòng cha với vẻ mặt hạnh phúc.
Lục Tiểu Vũ ngồi trong lòng cha, không sợ hãi.
“Diệp Kiều, là cha muốn đút cho con mà! Hơn nữa, người ta còn là em bé, mẹ chỉ biết bảo người ta làm bài tập, vì sao không bảo Lục Tiểu Cổn làm đi? Thật là thiên vị! Buổi tối con thường xuyên thấy mẹ thừa dịp Lục Tiểu Cổn đã ngủ mà lén lút hôn lên mặt anh ấy đấy nhé!”
Lục Tiểu Vũ vừa nói xong, ông tổ ghen tuông họ Lục sầm mặt xuống, anh nguy hiểm híp con mắt lại, nhìn cô chằm chằm.
Diệp Kiều không sợ.
“Mẹ hôn anh con đó! Làm sao? Kiếp trước anh là tình nhân nhỏ của mẹ, mẹ không thể hôn anh à?”. Diệp Kiều xách thắt lưng, trừng mắt nhìn Lục Tiểu Vũ, hùng hồn nói.
“Thế con cũng là tình nhân nhỏ kiếp trước của cha à ~”. Lục Tiểu Vũ vừa nghi hoặc vừa vui mừng mà nói, nhịn không được lại hôn lên khuôn mặt đẹp trai của cha một cái.
“Đương nhiên!”. Lục Bắc Kiêu nhìn con gái cưng trong lòng mình bằng ánh mắt cưng chiều, cười nói, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bà Lục.
Người cha chín chắn đẹp trai, trong lòng lại ôm con gái vừa ngầu vừa xinh, đúng là một hình ảnh ấm áp.
Lúc trước, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ có thể nói là ăn “cơm chó” mà lớn lên!
“Hai cha con ăn tiếp đi, mẹ đi tìm Lục Tiểu Cổn chơi game!”. Không thể tức giận, phải nhịn, phải nhịn, để Lục Tiểu Vũ đáng thương hưởng thụ tình cha ngắn ngủi đi đã!
Diệp Kiều cười híp mắt nói, nói xong, vừa định đi thì hai chân mềm nhũn, nhưng cô khẽ cắn môi, nỗ lực duy trì bước chân ưu nhã đi tới phòng sách.
Nhóc con, khá lắm, thế mà lại không ghen!