NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 998
Cập nhật lúc: 2024-10-01 13:47:07
Lượt xem: 9
Người phụ nữ bé nhỏ đáng ghét không phối hợp, tên cầm thú nào đó chỉ có thể nhắm hai mắt lại, tưởng tượng ra dáng vẻ quyến rũ của cô.
Nhất là vào lần đầu tiên của bọn họ.
Vùng núi hoang vu, mưa to như thác, trong chiếc xe việt dã rộng rãi, tiểu yêu tinh vừa ngây ngô vừa quyến rũ cùng “ăn vụng” với anh.
Cơ thể sắp bị đánh bay, Diệp Kiều tức giận tới mức chửi tục, nhưng con thú nhỏ ở nơi sâu nhất kia dường như bị đánh thức, cô không khỏi che miệng lại, cau mày, chỉ nghe người đàn ông khẽ kêu như dã thú, còn như pháo hoa nổ tung trong người cô, rực rỡ lộng lẫy.
Người đàn ông giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút, còn lại ba phút, được rồi.
Cố Diệp Phi
“Ngoan, lần sau có dám bướng bỉnh nữa không? Đừng tức giận, lần sau trở về sẽ bồi thường cho em thật tốt!”. Anh khom lưng, hôn lên gò má cô một cái, nhanh chóng rút ra, lấy “áo mưa” ra, rút giấy lau.
“Lục Bắc Kiêu! Mụ nội anh!”
Lúc anh đi tới cửa, cô cầm cái gối yếu ớt ném về phía anh, người đàn ông mặc áo khoác dài xoay người lại, nhanh chóng đi tới bên giường, nâng gáy cô lên, hôn mạnh một cái, sau đó nở nụ cười thỏa mãn đẹp trai, lùi lại đi tới cửa phòng, chào cô một cái theo nghi thức quân đội.
Sau đó anh quay người mở cửa, nhanh chóng đi ra ngoài.
Diệp Kiều vẫn như lúc mười tuổi, bị mê hoặc bởi khuôn mặt đẹp trai của anh!
Trong lòng nào có còn tức giận gì nữa!
Chỉ có hy vọng anh bình an trong lòng thôi!
“Các cậu mau nhìn đi, đó là máy bay trực thăng quân dụng, cha tôi đang ở trên đó đó!”. Lục Tiểu Vũ chỉ máy bay trực thăng trên bầu trời cho đồng bọn, vô cùng tự hào nói.
“Cha cậu đi làm gì đó?”
“Cha tôi đi đánh người xấu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-998.html.]
Cô nhóc đứng nghiêm, nghiêm túc nhìn máy bay trực thăng rằn ri trên bầu trời, chào một cái.
Năm 2004, đội Huyết Lang tan rã.
Sáu người trẻ tuổi sở hữu một bầu m.á.u nóng gia nhập vào Huyết Lang, bỏ ra thanh xuân, bỏ ra mồ hôi trong đại đội đặc chủng, chảy dòng m.á.u nóng, mang theo đủ loại vết thương trên người, vinh quang “giải tán”!
Lão Thái bây giờ là đại đội trưởng đại đội đặc chủng, Lục Bắc Kiêu là trung đội trưởng, Diệp Thành ở lại đại đội đặc chủng làm sĩ quan huấn luyện, Đại Ngốc đến binh đoàn pháo binh làm kỹ sư, Hà Phong chuyển nghề làm cảnh sát chống ma túy, Phương Trác chuyển đến quân khu quê nhà, Giang Hải chuyển nghề làm cảnh sát hình sự.
Tuy rằng giải tán, không chấp hành nhiệm vụ cùng nhau nữa, nhưng chỉ có trong lòng họ hiểu rõ, bọn họ không giải tán!
Trong tòa nhà ở khu vực trung tâm thành phố, kẻ bắt cóc bị đánh gục, một người mẹ và một cô con gái bị bắt cóc đã được giải cứu, mỗi người trong Dã Lang đều đội “mũ tử thần” màu đen, đi lên một chiếc xe thương vụ bị che biển số trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của dân chúng, nhanh chóng rời khỏi phạm vi nhìn của nhân dân.
Hứa Nghị ở trên xe nhìn ra bên ngoài, tưởng tượng đến ước nguyện làm lính năm đó, mỉm cười.
Trong lúc vô tình, Hứa Nghị nhìn thấy Lục Diêm Vương trên ghế phụ đang xem “di ngôn” của bọn họ, thế mà lập tức vọt tới trước.
“Lục Diêm Vương, không cho xem của tôi! Nhiệm vụ xong rồi, ông đây không chết, di ngôn thành phế thải! Mau đưa cho tôi!”. Hứa Nghị kích động nói, nhưng mà, Lục Diêm Vương đã vừa vặn nhìn thấy di ngôn của anh ta.
Lục Bắc Kiêu cầm “di ngôn” với vẻ mặt vô cảm, ném mạnh ra phía sau, bị Lục Tốn ở đằng sau bắt được.
“Đội trưởng Lục, tuy bề ngoài tôi không phục anh, nhưng thật ra, anh là thần tượng của ông đây!”. Lục Tốn lớn tiếng đọc lên.
Hứa Nghị tức giận đến mức muốn g.i.ế.c anh ta!
Anh ta túm lấy Lục Tốn và đánh.
Trên xe ồn ào một trận, chẳng qua bọn họ vừa mới lên trực thăng thì lại nhận được một nhiệm vụ rất nặng nề.
Thế nên khi Diệp Thành được cử ra nước ngoài, Lục Bắc Kiêu đang dẫn quân làm nhiệm vụ ở khu vực biên giới đã không kịp về tiễn anh.
Kiếp trước, đối với những người anh em vào sinh ra tử như bọn họ, lúc ly biệt thì không thấy nhau, lúc gặp lại thì đã ở âm tào địa phủ.