Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 590
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:10:19
Lượt xem: 6
Hắn yên lặng rời khỏi cao lầu, trên đường trở về, Cẩm Y Vệ bỗng nhiên tới bẩm báo, thân thể Liễu Thịnh vẫn luôn bảo tồn hoàn hảo, bỗng nhiên không thấy.
Hắn lấy ra bình thuốc nhỏ vẫn luôn giấu ở trên người, cho nên Liễu Thịnh đã đi cùng Diệp Khanh Oản rồi sao? Ăn nó, thực sự có thể tỉnh dậy trong thế giới của Diệp Khanh Oản sao?
Hắn đổ một viên thuốc định bỏ vào miệng, nhưng không biết là ai bỗng nhiên ở sau lưng đẩy hắn một cái, dược trực tiếp rơi trên mặt đất, không biết lăn đi đâu.
“Uy, lại là ngươi? Thật trùng hợp.” Lâm cô nương cười tủm tỉm ló đầu ra.
Nam Cung Mộ Vân quay đầu lại nhìn khuôn mặt có ba phần tương tự Diệp Khanh Oản, nói một câu: “Đúng vậy, thật trùng hợp, nơi nào đều có thể gặp được ngươi.”
“Này khả năng chính là duyên phận đi.” nàng tinh quái nói.
Lần này Nam Cung Mộ Vân không cười, nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến cho lông tơ của nàng dựng hết lên: “Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì nhìn ta như vậy?”
“Không có gì, ta chỉ đang suy nghĩ, Nguyệt Lão tạo nên duyên phận cho chúng ta, có phải hay không kêu Thập gia.” Nam Cung Mộ Vân mặt vô biểu tình nói ra những lời này.
Sắc mặt nàng hoảng hốt, ánh mắt kinh hoảng, yên lặng lui về phía sau.
Đúng lúc này, hắn lại cười: “Ngươi thích ăn cái gì?”
Nàng bị thái độ lúc lạnh lúc nóng của hắn khiến cho có chút không biết phải làm sao, nhút nhát sợ sệt nói: “hồ lô đường.”
“Ngươi thích ăn, không phải nàng thích ăn.”
Nàng cắn cắn môi dưới, lấy hết can đảm nói: “Bánh phù dung.”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi mua.” Nam Cung Mộ Vân cười nói.
Nàng sửng sốt một chút, rồi trở lại vẻ hoạt bát thường ngày: “Thật sao? Ta có thể ăn bánh phù dung?”
“Thật sự.”
“Ta đây về sau cũng không cần ăn hồ lô đường?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-590.html.]
“Không cần, ngươi muốn ăn cái gì liền ăn cái đó.”
Nàng nháy mắt hoan hô: “Thật tốt quá, về sau ta có thể ăn bánh phù dung mỗi ngày.”
“Ta nói cho ngươi nha, vương nha bà ở ngõ nhỏ phố đông, làm phù dung bánh ngon nhất, người bình thường cũng không biết đâu, hôm nay ngươi có lộc ăn, gặp được ta, ta mang ngươi đi.”
Nam Cung Mộ Vân đi theo phía sau nàng, mỉm cười nghe nàng lải nhải.
Bọn họ mới vừa đi, Thập gia sau lưng liền từ chỗ tối đi ra.
“Điện hạ, bệ hạ hình như đã phát hiện Lâm cô nương là ngài cố ý an bài.”
Thập gia cười cười: “Không quan trọng, hoàng huynh đã tiếp nhận nàng.”
“Chính là......” Thuộc hạ còn có chút lo lắng: “Bệ hạ có thể kiêng kị điện hạ hay không?”
“Hoàng huynh nghĩ như thế nào không quan trọng, chỉ cần hắn có thể mau chóng thoát khỏi tinh thần sa sút, hết thảy đều không quan trọng.” Thập gia cúi đầu nhặt bình dược hoàng huynh vừa ném xuống, đem toàn bộ dược đổ ra, dùng chân nghiền nát.
Ngày hôm sau, hoàng đế bỗng nhiên hạ chỉ phong hậu, công chúa thảo nguyên Hạ Tuyết Kiến được sắc phong hoàng hậu, nhưng cũng không có cử hành đại điển phong hậu.
Khi thánh chỉ được truyền ra, Hạ Tuyết Kiến chân chính đang ở một thôn nhỏ phương nam, trên người mặc hỉ phục đỏ thẫm, cùng Hạ Vũ ngồi trong phòng.
“Tuyết Kiến muội muội, ủy khuất cho ngươi, cả đời chỉ có một lần đại hôn, cũng chỉ có hai ta.” Hạ Vũ thực áy náy.
Hạ Tuyết Kiến lại cười đến thực vui vẻ, nghiêng người dựa vào trên vai hắn: “Có ngươi là đủ rồi.”
Hạ Vũ đỏ bừng mặt, nói chuyện đều có chút lắp bắp: “Kia kia kia chúng ta nghỉ ngơi nhé?”
Mặt Hạ Tuyết Kiến cũng có chút hồng, nhưng vẫn gật gật đầu: “Ân.”
Sau đó Hạ Vũ thổi tắt ngọn nến.