Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 735
Cập nhật lúc: 2024-09-19 19:45:43
Lượt xem: 20
"Đánh giặc thì bỏ đi, ngươi muốn chớt sao." Lão Hắc mặt đầy hắc tuyến. Sở thích của hắn có thể bình dân, nhưng không thể trực tiếp xuống địa phủ nha
"Ta sẽ không chớt." Tiểu Bạch đương nhiên nói.
“Nhưng những người khác sẽ chớt.”
Tiểu bạch:....
"Vậy thì thôi."
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hắn, Lão Hắc chỉ có thể nói: “Hay là chúng ta đến sân tập của Tương Vương hai ngày nhé?”
"Được được được." Tiểu Bạch lập tức cười nói.
Sau đó, bọn họ thực sự đã đến sân tập của Tương Vương. Tương Vương nói với mọi người không cần quản cho họ, để bọn họ muốn làm gì thì làm.
Diệp Khanh Oản và Liễu Thịnh ở lại Nam Cương hai ngày rồi rời đi.
Trước tiên đến Dư Hàng gặp tổ mẫu, sau đó lại về Kinh đo gặp Hoa Niên và Tướng Quốc.
Bởi vì ở thế giới này bọn hắn coi như đã chết, không dám trắng trợn quay về, chỉ có thể lén lút.
Lúc bọn họ trở về nhà, Liễu Hoa Niên vẫn đang đi học ở Thư thục Hoàng gia, Bạch Tiểu Tiểu đang ở Cẩm Y Vệ, cha nàng đang chơi cờ với Mạnh Đào đại sư phụ, Khanh Khanh đang ngồi cạnh Nương nàng, giúp bà xâu kim.
Nương nàng đang may quần áo cho Hoa Niên, cô bé đã cao lớn, cứ vài tháng lại phải may quần áo mới.
Nương nàng rất thích Hoa Niên, nói tay nghề bên ngoài không tốt, quần áo mặc không thoải mái nên Nương nàng đều tự tay may lấy.
Diệp Khanh Oản có chút muốn khóc, liền ôm bà từ phía sau: "Mẹ."
Nương nàng sửng sốt một lúc, sau đó kinh ngạc quay lại nhìn nàng, mắt đỏ hoe: "Búi Búi, con gái ngoan, con về rồi? Con ăn gì chưa? Có đói bụng không?"
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “Nương, con không đói.”
“Được rồi được rồi.” Nương nàng ôm nàng vào lòng, vuốt ve lưng nàng.
“Nương, con cũng không đói.” Ninh Thiếu Khanh đột nhiên đi tới nói đùa.
Diệp Khanh Oản và Nương nàng ngay lập tức bật cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-735.html.]
"Nghịch ngợm." Nương nàng mắng hắn.
Ninh Thiếu Khanh gãi đầu cười cười, cũng không có phản bác.
Đang nói chuyện, trong sân truyền đến tiếng gọi vui vẻ của Lưu Hoa Niên: “Bà ngoại, ca ca, cháu đã về rồi.”
Sau đó, một thân ảnh màu đỏ, giống như một con thỏ nhỏ, nhảy vào vòng tay của bà ngoại.
“Bà ơi, cháu nhớ bà lắm.” Cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào khiến bà mỉm cười.
“Hoa Niên hôm nay có nghe lời tiên sinh không?”
"Có nha, hắn khen ta thông minh." Liễu Hoa Niên ngẩng đầu cười nhìn bà ngoại.
Lúc này nàng mới nhận ra Diệp Khanh Oản đang ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng.
Sửng sốt một lát, đôi mắt to ngấn nước hồi lâu, sau khi định thần lại, đột nhiên hưng phấn lao về phía trước: “Mẫu thân.”
Diệp Khanh Oản bị nàng nhảy tới làm cho lung lây, nhưng vẫn cười ôm nàng thật chặt, hôn thật mạnh lên trán nàng: "Bảo bối, con có nhớ Nương không?"
Liễu Hoa Niên bĩu môi, bất đắc dĩ vùi đầu vào trong n.g.ự.c nàng: “Nhớ.”
“Nương, đã lâu rồi Nương chưa về nhà.” Giọng điệu nũng nịu.
"Là lỗi của Nương."
Lúc bọn họ còn đang bịn rịn, Nam Cung Hành Vũ xách túi của Liễu Hoa Niên bước vào, thực lễ phép cúi chào mọi người.
Cho đến khi Lâm thúc đến nói có thể dùng bữa, Liễu Hoa Niên vẫn nằm trong vòng tay của Diệp Khanh Oản không chịu ra.
Liễu Thịnh đi tới quỳ xuống dỗ nàng: “Hoa Niên, cha ôm con đi.”
Liễu Hoa Niên lắc đầu: "Không được, ta muốn Nương ôm ta."
“Hoa Niên đã lớn rồi, Nương không thể ôm con được nữa.”
Nhưng nàng vẫn lắc đầu không chịu buông.
Liễu Thịnh còn muốn nói thêm, nhưng Diệp Khanh Oản lại nói: “Không sao, ta có thể ôm.”
Nói xong, nàng khó khăn đứng lên, Liễu Thịnh chỉ có thể cẩn thận bảo vệ phía sau, sợ nàng sẽ ngã.
Nam Cung Hành Vũ cũng lo lắng không kém, ánh mắt không rời khỏi Liễu Hoa Niên.