Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:39:59
Lượt xem: 60
“Sao hôm nay về muộn vậy?”
Hứa Tân Di ngồi xuống bên cạnh Dịch Dương nhỏ giọng nói: “Phòng làm việc của cháu phát sinh một chút việc bận cho nên làm thời gian về có hơi trễ hơn.”
“Là như thế này,” Dịch lão tiên sinh nhìn về phía Dịch Dương một cái: “Là thế này, Dịch Dương ấy à, thằng bé có chuyện muốn giải thích với cháu một chút, hy vọng cháu đừng hiểu lầm nó.”
“Giải thích?” Hứa Tân Di nhìn về phía Dịch Dương.
Dịch Dương nói: “Buổi tối hôm qua em một mực không nghe tôi giải thích còn làm ầm lên với anh, em nghi ngờ anh và Hứa Vi Nhân là tình cũ, thêm cả chuyện đứa con của Hứa Vi Nhân là của anh đúng không?”
Hứa Tân Di đưa mắt nhìn Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân.
Dịch lão tiên sinh vỗ vỗ mu bàn tay của cô, hiền lành cười cười: “Đều chỉ là lời đồn, ông nội trước đó cũng từng nghe nói qua, căn bản không để trong lòng nhiều, nhưng ta biết cháu có nội tâm mỏng manh, luôn hay suy nghĩ nhiều, hiện tại ta muốn để chính miệng Dịch Dương nói với cháu.”
Nói xong hắn xụ mặt, ngữ khí nặng thêm vài phần: “Tân Di, không phải ông nội đã nói với em, loại tin đồn thất thiệt thế này sao em có thể tin được vậy?”
Dịch lão tiên sinh đưa mắt nhìn Dịch Dương, cho hắn một ánh mắt.
Dịch Dương trầm mặt, nói: “Dù gì cũng chỉ là tin đồn mà thôi, anh và Hứa Vi Nhân chỉ đơn giản là bạn học chung thời đại học, anh và cô ta đã nhiều năm chưa gặp lại nhau, cô ấy có mang con trai về cũng không thể là con của anh.”
Hứa Tân Di áy náy cúi đầu: “Thì ra là như vậy.”
— “Giả thì thôi đi, có cần phải giải thích chuyện này cho tôi ngay trước mặt ông nội và mẹ không?”
— “Cũng mới ngủ phòng khách có một đêm thôi, tâm tư sao mà nhỏ nhen vậy.”
Dịch Dương lườm cô một cái: “Hứa Tân Di, em có phải nên nói xin lỗi anh một câu không?”
— “Đương nhiên phải xin lỗi! Ai bảo tôi chọc trúng người bụng dạ hẹp hòi như thế?”
— “Một lời không hợp liền mách ông với mẹ, thật sự là không chơi nổi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-179.html.]
Hứa Tân Di dùng một mặt áy náy nhìn vào mắt hắn, đáy mắt dường như trực trào nước mắt sắp rơi: “Chồng ơi em thật xin lỗi anh, là em đã trách nhầm anh rồi, anh đừng giận nhé.”
Dịch Dương im lặng nhìn cô biểu diễn, đáy mắt không có cảm xúc: “Sau đó thì sao?”
“... Em về về sau em sẽ không tùy tiện nghi ngờ anh nữa đâu.”
Dịch Dương vẫn nặng mặt nhìn cô như vậy.
— “... Thề thốt tôi cũng làm rồi anh còn muốn gì nữa.”
Hứa Tân Di lại lấy khả năng diễn xuất của mình ra biểu diễn, nháy mắt hai bên mắt đã chảy nước mắt tí tách, quay đầu cùng với mấy hàng nước mắt rơi như mưa nhìn ông Dịch: “Ông nội thật xin lỗi, cháu biết cháu sai rồi, hôm qua cháu không nên xúc động quá mà cãi nhau với Dịch Dương, còn để anh ấy ngủ ở phòng khách một đêm, ông tha cho cháu nhé.”
Nói xong cô quay đầu về phía mẹ Dịch, chân thành tỏ vẻ áy náy xin lỗi bà: “Mẹ, con xin lỗi, về sau con sẽ không như thế nữa.”
Xin lỗi thành khẩn, nước mắt rơi trông vô cùng đáng thương, diễn dịch cùng lời nói quá sắc sảo.
— “Đồ chó, đừng tưởng rằng chỉ có mỗi anh mới tìm người lớn được.”
Quả nhiên sau khi Dịch lão tiên sinh thấy vậy tâm cũng mềm đi mấy phần, ngữ khí hòa nhã: “Được rồi được rồi, Tân Di dù sao cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này dừng ở đây, về sau đừng ai nhắc lại nữa.”
Dịch phu nhân cũng phụ họa: “Cha nói không sai, đây chắc chỉ là hiểu lầm thôi, giữa vợ chồng điều quan trọng nhất là sự tin tưởng, về sau không được phép vì mấy việc thế này mà cãi nhau, nhớ rõ chưa?”
Hứa Tân Di nghẹn ngào gật đầu, nháy mắt nước mắt lại tuôn trào, nhìn sang Dịch Dương nói: “Chồng ơi anh đừng giận, là em không tốt, không phải, đêm nay để em ngủ phòng khách được không? Hay ngủ thư phòng cũng được, ngủ ở đâu cũng được chỉ cần anh có thể nguôi giận là được.”
Dịch Dương biết cô đang có suy nghĩ gì trong đầu, lúc này cũng chưa muốn vạch trần.
“Mẹ nói đúng, giữa vợ chồng với nhau điều quan trọng nhất là sự tin tưởng, về sau không cần một lời không hợp liền cãi nhau với anh, em hiểu không?”
Dịch lão tiên sinh và Dịch phu nhân không nói gì.
— “Tôi nhịn!”
Hứa Tân Di làm một bộ đứa con gái đáng thương bị ăn hiếp, liên tục gật đầu: “Ừm, em hiểu rồi.”