Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Quá Đẹp Quá Mê Người, Đại Lão Phản Diện Chống Eo Sủng - Chương 22: Tự Mà Đi (1)

Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:20:07
Lượt xem: 11

Trở về biệt thự, Khương Mật đi cuối cùng, nhìn người đàn ông đi đầu tiên, cô không nhịn được gọi:

"Cố Xuyên."

Người đàn ông cao lớn lạnh lùng như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.

Khương Mật đảo mắt, bỗng kêu lên: "Ái chà, chân tôi bị trẹo rồi."

Cố Xuyên gần như ngay lập tức quay đầu nhìn cổ chân cô.

Trình Lẫm nghe thấy tiếng Khương Mật kêu đau, giật nảy mình, thời khắc thể hiện bản lĩnh bạn trai đã đến!

Vừa định mở miệng, anh ta đã thấy một bóng hình lao vào vòng tay người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia.

Khóe miệng Trình Lẫm giật giật: "Mật Mật, không phải em bị trẹo chân sao?"

"Đúng vậy, chân tôi bị trẹo." Khương Mật nói xong, cả người mềm nhũn dựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của Cố Xuyên, gò má áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, đôi mắt long lanh tinh nghịch: "Trẹo vào lòng anh rồi."

Cố Xuyên cụp mắt, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn nốt ruồi nhỏ quyến rũ ở đuôi mắt cô, yết hầu bỗng nhiên siết chặt: "Cô đừng đùa."

Khương Mật bĩu môi: "Không có đùa, chân tôi thật sự bị trẹo, không tin anh kiểm tra xem."

Cố Xuyên hơi nhướn mày, không nói tin hay không, chỉ chuyển chủ đề: "Ở công viên giải trí bị trẹo à?"

Giọng nói trầm thấp lạnh nhạt mang theo chút ghen tuông.

Khương Mật cười tươi hơn, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh ánh sao, giọng nói mềm mại ngọt ngào.

"Ừ! Đi công viên giải trí với người mình ghét sẽ bị trẹo chân, đi với người mình thích thì không."

Hơi thở lạnh lẽo bao trùm quanh người đàn ông tan biến trong chớp mắt, anh siết nhẹ eo cô, giọng nói dịu dàng: "Đứng cho vững."

"Không muốn." Cô gái làm nũng, còn cọ cọ vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, ồ, thật to!

Cố Xuyên bị cô cọ đến ngứa ngáy trong lòng, bàn tay siết chặt eo cô: "Ngoan, đừng nghịch."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-qua-dep-qua-me-nguoi-dai-lao-phan-dien-chong-eo-sung/chuong-22-tu-ma-di-1.html.]

Khương Mật sững người, hình như cô nghe nhầm, Cố Xuyên bảo cô ngoan...

Nhưng ngay sau đó, mọi người xung quanh không chịu được nữa, nhao nhao mở lời .

"Anh Xuyên, phiền anh lúc bảo Mật Mật đừng nghịch thì bỏ tay ra khỏi eo cô ấy." Trình Lẫm tức giận.

"Mật Mật, phiền em giả vờ bị trẹo chân cho giống một chút, trên mặt sắp nở hoa rồi kìa." Lộc Thật cũng không nhịn được.

Phù Ly đẩy kính: "Tuần sau ai thắng thì nhớ làm việc tốt nhé."

Trần Uyển Như cũng cười: "Xem ra mọi người đều đồng ý rồi."

Trừ Bạch Nhuyễn Nhuyễn ở lại bệnh viện chăm sóc Thẩm Minh Hiên, những người khác đều đã về, mỗi người nói một câu, khiến Khương Mật hơi ngại ngùng, nhất thời quên mất chữ "ngoan" kia.

Trong mắt Cố Xuyên cũng thoáng hiện ý cười, nhưng nhanh chóng biến mất, không ai nhìn thấy.

Mọi người vào biệt thự, bên ngoài chỉ còn Khương Mật và Cố Xuyên, một cơn gió thổi qua, Khương Mật khẽ rùng mình.

"Lạnh à?" Cố Xuyên hỏi.

"Hơi lạnh, chúng ta vào nhà thôi." Khương Mật nói xong liền bước đi, được hai bước mới nhớ ra mình đang giả vờ trẹo chân.

"Khụ, mắt cá chân đau quá, anh Cố Xuyên, bế em vào nhà đi." Khương Mật quay đầu lại, chớp chớp mắt đáng thương.

Cố Xuyên khẽ nhếch môi: "Tự đi."

Nói xong, anh xoay người đi vào nhà.

Khương Mật đi theo sau lẩm bẩm: "Đàn ông lạnh lùng."

Cố Xuyên quay đầu lại, ánh mắt nguy hiểm: "Em nói gì?"

Mắt Khương Mật sáng lên, chạy nhanh đến bên cạnh anh, kéo tay áo anh, giọng nói ngoan ngoãn: "Không có gì, lúc nãy ngồi tàu lượn siêu tốc bị va vào lưng, hình như bị bầm rồi."

Cố Xuyên dừng bước.

Loading...