Nữ Phụ Quá Đẹp Quá Mê Người, Đại Lão Phản Diện Chống Eo Sủng - Chương 32: Phi nước đại (1)
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:22:18
Lượt xem: 2
Khương Mật nhìn thấy màn tương tác của Lộc Ương và Phù Ly, khóe môi khẽ cong lên, bỗng nhiên mắt cô sáng lên, nghĩ ra điều gì đó.
Cô đưa tay nắm lấy dây cương của ngựa trắng, đặt chân lên bàn đạp.
Lúc này, con ngựa trắng dường như vẫn còn ấm ức vì bị cô khiêu khích, thở phì phò, nhưng vì Cố Xuyên ở bên cạnh nên không dám làm gì.
Nhưng Khương Mật lại đột nhiên giật mạnh dây cương, con ngựa trắng đã được thuần hóa theo phản xạ liền giơ hai chân sau lên, cô gái chưa kịp ngồi hẳn lên lưng ngựa liền giả vờ hét lên kinh hãi.
Mắt thấy Khương Mật sắp bị ngựa hất xuống.
Cố Xuyên sải bước tới, một tay ôm eo cô, một chân đặt lên bàn đạp, mượn lực nhảy lên lưng ngựa.
Lưng Khương Mật đập vào lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh.
Cảm giác nguy hiểm tột độ cùng với sự an toàn tuyệt đối đã lâu không gặp lại ùa về.
Cố Xuyên nắm tay Khương Mật, cũng nắm lấy dây cương trong tay cô, khẽ quát: "Giá!"
Ngựa trắng tung vó, lao về phía trước.
Gió mát trên đồng cỏ thổi tới.
Khương Mật đưa tay đón gió.
Bỗng nhiên cô nhớ ra, bây giờ cô không phải là nữ chiến thần dày dạn kinh nghiệm, mà là bông hoa trắng nhỏ bé, yếu đuối, nhút nhát, không biết cưỡi ngựa.
Cô vòng tay ra sau, ôm chặt eo rắn chắc của anh.
Giọng nói nũng nịu.
"Cố Xuyên, em sợ quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-qua-dep-qua-me-nguoi-dai-lao-phan-dien-chong-eo-sung/chuong-32-phi-nuoc-dai-1.html.]
"Sợ đến mức nào?" Giọng Cố Xuyên mang theo ý cười.
Vừa hỏi, anh vừa siết chặt dây cương, con ngựa trắng đang phi nước đại dần chậm lại.
Khương Mật cắn môi, ánh mắt long lanh nhìn Cố Xuyên có chút đáng thương: "Lúc này anh không phải nên an ủi em đừng sợ sao?"
Anh cụp mắt, ý cười thoáng qua đáy mắt: "Biết em sợ đến mức nào mới có thể an ủi em tốt hơn."
Nói vậy cũng có lý.
Khương Mật chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Sợ đến mức tim run lên rồi, anh an ủi em đi."
Khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp.
Đôi mắt long lanh như nước.
"Ngồi cho ngay ngắn." Giọng anh trầm thấp vang lên, nắm chặt cổ tay cô, bắt cô buông ra.
Khương Mật kêu lên hai tiếng, bĩu môi, nhưng chưa kịp nói gì thì vai cô đã bị anh giữ chặt, ấn về phía trước.
Gió mát luồn qua khe hở giữa hai người, lưng cô lạnh toát.
Khương Mật nhìn cái đầu to tướng của con ngựa phía trước, thầm nghiến răng, Cố Xuyên, anh đúng là đồ không hiểu phong tình!
Đúng lúc này, con ngựa trắng đột nhiên hí lên một tiếng, tung vó phi nước đại về phía xa.
Khương Mật bất ngờ bị hất về phía sau, nhưng ánh mắt cô không hề hoảng loạn, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Cô đưa tay muốn giật lấy dây cương trong tay Cố Xuyên để khống chế con ngựa.
Nhưng tay vừa đưa ra, lưng cô liền áp sát vào lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, cùng lúc đó, một hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô.