Nữ Phụ Quá Đẹp Quá Mê Người, Đại Lão Phản Diện Chống Eo Sủng - Chương 44: Đại tiệc hải sản (1)
Cập nhật lúc: 2025-02-03 13:25:25
Lượt xem: 7
Cô còn chưa dứt lời, anh đã khoác chiếc áo vest vừa cởi lên vai cô.
Trên áo vest vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh, khô ráo ấm áp, thoang thoảng mùi gỗ tuyết tùng, thật dễ chịu.
Cố Xuyên cúi đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, "Tối nay trời có gió, cẩn thận cảm lạnh."
Nghe anh nói vậy, Khương Mật cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy vào tim, cô mỉm cười nhìn Cố Xuyên, "Chu đáo quá, Cố tiên sinh."
Cố Xuyên nhìn cô gái xinh đẹp, yêu kiều, yết hầu chuyển động lên xuống, "Chăm sóc Khương tiểu thư chu đáo là trách nhiệm của tôi."
Không phải là nghĩa vụ chăm sóc một tiểu thư đài các.
Mà là trách nhiệm chăm sóc người vợ tương lai.
Khương Mật khoác tay Cố Xuyên, "Ừm, làm tốt lắm, sau này cứ tiếp tục phát huy nhé."
Cố Xuyên cong môi, "Tuân lệnh."
Hai người đi về phía nhà hàng trên sân thượng, Lộc Dụ cũng vừa thay đồ xong, ra khỏi cửa nhìn quanh mà không thấy Khương Mật đâu, không khỏi thắc mắc, "Mật Mật đâu rồi? Không phải nói đợi tôi ở ngoài cửa sao?"
Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trầm ấm, "Cô ấy đi lên sân thượng với Cố Xuyên rồi."
Lộc Dụ giật nảy mình khi nghe thấy giọng nói đó, nếu không phải hôm nay cô đi giày cao gót thì chắc chắn đã nhảy dựng lên như con thỏ rồi.
Nhìn thấy Phù Ly trong bộ vest trắng bạc càng thêm đẹp trai ma mị, Lộc Dụ cười gượng gạo, "Vậy à, tôi cũng lên tìm cô ấy đây."
Lộc Dụ vừa định đi thì Phù Ly đã đuổi theo, "Cô định đi làm kỳ đà cản mũi à?"
Khoảnh khắc này, Lộc Dụ bỗng cảm nhận được ác ý sâu sắc của thế giới này đối với những người độc thân.
Lúc này, Phù Ly đẩy gọng kính, khóe môi hơi nhếch lên, đưa tay trái về phía Lộc Dụ.
Lộc Dụ ngơ ngác nhìn cánh tay đang chìa ra trước mặt mình, chuyện gì vậy, khoe bộ vest của anh ta à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-qua-dep-qua-me-nguoi-dai-lao-phan-dien-chong-eo-sung/chuong-44-dai-tiec-hai-san-1.html.]
Lộc Dụ không hiểu ý Phù Ly lắm, nhưng lúc này vẫn nên khen trước đã, "Bộ vest này của anh đẹp thật đấy, rất hợp với khí chất của anh."
Rất hợp với khí chất y quan cầm thú, mặt người dạ thú của anh ta.
Phù Ly nhìn cô gái ngơ ngác, có chút bất đắc dĩ mỉm cười, "Cho cô khoác tay đấy."
Lộc Dụ càng không hiểu, "Tại sao?"
Phù Ly đẩy gọng kính, "Hay là cô muốn lên đó làm kỳ đà cản mũi của hai người họ ngay bây giờ?"
Vừa nghe vậy, Lộc Dụ lập tức căng thẳng, nếu bây giờ cô dám chen vào giữa Khương Mật và Cố Xuyên thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt của Cố Xuyên đóng băng cho mà xem.
Với tốc độ nhanh như chớp, Lộc Dụ ôm chầm lấy cánh tay Phù Ly, chớp chớp đôi mắt nai long lanh nhìn anh ta, "Chúng ta cùng lên đó đi."
Phù Ly cong môi, rất hài lòng với sự ngây thơ của cô gái nhỏ.
[Dụ ngốc của tôi ơi, sao cậu không nghĩ đến việc đợi mọi người lên hết rồi mình mới lên, như vậy sẽ không phải là kỳ đà cản mũi nữa chứ!]
[Ngồi chỗ xa Khương Mật và Cố Xuyên nhất cũng được mà!]
[Dụ ngốc cứ thế bị sói xám dụ dỗ đi mất.]
Mọi người nghe thấy cuộc trò chuyện của Lộc Dụ và Phù Ly, lại thấy hai người khoác tay nhau đi lên nhà hàng trên sân thượng, Bạch Nhuyễn Nhuyễn khẽ cắn môi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Thẩm Minh Hiên.
"Minh Hiên ca ca."
"Uyển Như, đi thôi."
Giọng nói của Thẩm Minh Hiên cũng đúng lúc vang lên, nhưng không phải là mời Bạch Nhuyễn Nhuyễn mà là mời Trần Uyển Như.
Ánh mắt Trần Uyển Như xoay chuyển giữa Thẩm Minh Hiên và Bạch Nhuyễn Nhuyễn, đáy mắt hiện lên một tia ý cười trào phúng, nhưng trên mặt vẫn cười rất vui vẻ khoác tay Thẩm Minh Hiên.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn thấy cảnh này, sắc mặt bỗng nhiên âm trầm xuống, Trần Uyển Như, nhất định là cô ta đã câu dẫn Thẩm Minh Hiên sau lưng mình!
Tuy trong lòng căm hận muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đáng thương: "Minh Hiên ca ca."