NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 17.1
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:34:08
Lượt xem: 54
017: Bước thảo mai thứ 17
Trong ấn tượng của mọi người thì loài heo thường được xem là biểu tượng của ‘ngu ngốc’. Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt đã vượt qua nhận thức của họ: một con heo lại có thể nhanh chóng và chính xác nhảy lên xe ba gác, mà mấu chốt là không hề có ai đuổi nó lên!
Điều kỳ lạ nhất là trước đó, dù họ có cố gắng xua thế nào, con heo vẫn lì lợm nằm im trong chuồng không nhúc nhích. Kết quả Tô Trầm Ngư chỉ cần nói một câu, nó lập tức lao lên xe nhanh như chớp liền.
Tô Trầm Ngư đã nói gì nhỉ? Hay là chúng ta thịt nó luôn ở đây rồi mang ra chợ bán?
"Trời đất! Con heo này có phải hiểu tiếng người không? Nó hiểu Trầm Ngư có ý gì nên mới ngoan ngoãn tự giác như vậy à?" Nhậm Gia Viễn dụi mắt, xác nhận con heo béo đang nằm yên vị trên xe ba gác, không hề nhúc nhích, trông như thể nó bị người ta đuổi chứ không phải tự chạy lên vậy.
"Cũng có thể lắm." Thẩm Tâm Tâm khép cái miệng đang há to lại, khẳng định: "Chắc chắn là nó hiểu nên mới nghe lời thế này. Coi như biết điều, đỡ tốn công xua nó lên xe."
Lâm Túc Thiên: "Mọi người tin một con heo có thể hiểu được tiếng người?"
Cậu ta liếc qua Tô Trầm Ngư, càng thiên về khả năng cô vừa âm thầm làm gì đó kín đáo. Chẳng hạn như lặng lẽ phóng kim gì đó vào con heo để kích thích nó nhảy lên xe. Dù sao cô cũng rất giỏi phi tiêu mà!
Càng nghĩ càng thấy hợp lý, Lâm Túc Thiên ngấm ngầm lùi ra xa Tô Trầm Ngư thêm chút nữa.
Mọi người nhìn nhau, rồi đồng loạt quay qua nhìn Tô Trầm Ngư.
Họ đều cảm thấy việc con heo ngoan ngoãn đến lạ thường này chắc hẳn là vì nó nghe hiểu lời của Tô Trầm Ngư, và bị dọa sợ.
"Tiền bối Lâm, IQ của heo thực ra rất cao đấy, hiểu được người nói cũng chẳng có gì lạ." Tô Trầm Ngư làm ngơ tiếng lầm bầm của con heo béo: Mình thông minh thế này cơ mà, sao lại có thể không hiểu được?
Cô cười nói: "Nó thông minh như vậy là chuyện tốt mà, chúng ta ra chợ tìm chủ mới cho nó, tranh thủ bán được giá chút."
Mọi người: "…"
Trong khi tất cả còn đang sốc trước hành vi tự giác của heo béo thì Tô Trầm Ngư đã nghĩ đến việc nâng giá bán để kiếm thêm tiền rồi?
Xem đi! Đây mới đúng là người biết lo toan cho cuộc sống mẫu mực! Phải học hỏi thôi!
Thấy trời đã không còn sớm nữa, không thể trì hoãn thêm, mọi người chuyển hết rau củ quả, cá tươi nhảy tanh tách đã đóng sọt lên xe ba gác.
Lâm Túc Thiên bỗng nhận ra một vấn đề, chỉ vào con heo: "Chúng ta phải ngồi chung với nó ở phía sau à?"
Mục Quân Bạch im lặng kỳ lạ trong hai giây, rồi nói nhẹ tênh: "…Rộng mà, đủ chỗ ngồi."
Thẩm Tâm Tâm giơ tay: "Tiểu Ngư Nhi lái xe, để em ngồi cạnh em ấy."
Năm người đàn ông lập tức gật đầu, mỗi người tự lấy một chiếc ghế nhựa nhỏ để ngồi. Nhóm cameraman chỉ đi theo được hai người, những người còn lại đành ngồi xe của tổ chương trình bám sát phía sau.
"Xuất phát nhé." Giọng Tô Trầm Ngư vang lên từ phía trước.
Lý Địch và Nhậm Gia Viễn ngồi gần heo béo nhất, thỉnh thoảng liếc nó, nơm nớp lo nó sẽ bất ngờ phát điên lao vào họ. May mà heo mập coi họ như không tồn tại, khép hờ mắt, đuôi lúc ve vẩy lúc không, miệng thỉnh thoảng ụt ịt, trông khá thư thái.
Họ đương nhiên không hề biết heo mập đang nói gì.
Nó nói: Ngồi xe thoải mái ghê, đáng thử phết.
Tô Trầm Ngư: "…"
Khi họ đến chợ đã là khá muộn, phần lớn người họp chợ đã về hết. Nhìn thấy cả đoàn người rồng rắn kéo đến từ xa, dân bản xứ tò mò cực kỳ.
"Đó có phải cái chương trình gì đó quay ở thôn Toái Thạch không? Cái mà có nhiều ngôi sao tham gia ấy."
"Tui có nghe qua, thì ra minh tinh đã đến đây rồi."
"Đâu? Minh tinh đâu?"
"Chắc là trên cái xe ba gác thứ hai kia, nhìn là biết người nổi tiếng rồi."
"Sao nữ mà cũng lái được xe ba gác à, thần kỳ ghê."
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
"…Ủa? Họ chở theo một con heo? Định đem đi bán à?"
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/17-1.html.]
Tô Trầm Ngư lái xe ba gác thẳng đến chợ bán thức ăn, nơi này đông người hơn một chút. Mọi người đã phân công từ trước xem ai bán rau, ai bán trái cây, ai bán cá. Vì xe ba gác là Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An mượn được, nên cả hai phụ trách bán heo.
Tổ chương trình tò mò muốn biết Tô Trầm Ngư sẽ bán heo như thế nào.
"Giờ chúng ta tìm lão đồ tể họ Lưu mà ông cụ kia chỉ đúng không?" Chu Diệc An hoàn toàn trao quyền chỉ huy cho Tô Trầm Ngư, cứ nghe cô là được!
"Không." Tô Trầm Ngư lắc đầu. "Chúng ta chia ra hỏi từng hàng xem ai trả giá cao nhất, cuối cùng mới tìm ông Lưu kia để so sánh."
"Thế để heo ở đây, nhỡ nó chạy thì phải làm sao?"
"Nó không dám chạy đâu." Tô Trầm Ngư mỉm cười nhìn heo béo đang vểnh tai nghe họ nói chuyện. "Nếu nó dám chạy, bắt về thịt luôn."
Chu Diệc An trố mắt nhìn tai con heo run rẩy dữ dội.
Chu Diệc An: "…"
Trước khi rời đi, Tô Trầm Ngư vỗ vỗ đầu con heo: "Ngoan ngoãn nhé, heo con."
Heo: Cho nên sự yêu thích của cô với tôi hôm nọ chỉ là giả thôi sao? Thì ra tình yêu nào rồi cũng sẽ hóa hư không.
Tô Trầm Ngư khựng lại, nhanh chóng rụt tay về.
Cô thầm nghĩ: Thà nghe không hiểu còn hơn!!!
Heo mập buồn bã nhìn cô đi xa: Trước khi bán mình cũng không biết cho mình ăn no, nặng thêm chút có phải bán được nhiều tiền hơn không? Đúng là ngốc!
Tổ chương trình cảm thấy biểu cảm của Tô Trầm Ngư hơi kỳ lạ, nhớ lại hôm trước cô đầy lưu luyến khi cho heo ăn, chẳng lẽ đến phút chót cô lại không nỡ bán nó?
Tô Trầm Ngư hỏi giá cả một vòng, trong đầu đã nắm rõ đại khái. Một lát sau, Chu Diệc An quay lại, giá cả hỏi được cũng không chênh lệch nhiều so với những gì cô biết.
“Anh vừa đi hỏi ông Lưu, giá ông ấy đưa ra cao hơn những người khác 3 tệ.”
Lúc này, ông Lưu đang được mọi người xung quanh ngưỡng mộ vô cùng. Ngôi sao cũng định bán heo cho ông ấy đấy! Mà đây còn là con heo do siêu sao nuôi, chỉ nghĩ thôi cũng đủ để tự hào, lại còn là một hình thức quảng cáo sống động nữa.
Ngay sau khi sao nam kia vừa đi vào hỏi giá xong, người đến mua thịt ở quầy của ông Lưu bỗng đông hơn hẳn.
Ông Lưu vui sướng ra mặt, khẽ nhắc nhở bà vợ lảm nhảm oán trách ‘đáng lẽ không nên nói giá cao hơn 3 tệ, quá lắm chỉ được 2 tệ thôi’ nãy giờ: “Bà thấy chưa, bà phải hiểu là chịu bỏ con săn sắt thì mới bắt được cá rô!”
Vợ ông bật cười, giải thích: “Tôi chỉ nghĩ là ngôi sao đâu có thiếu tiền, mình không cần phải trả giá cao thế.”
Đang nói, một đám người đi lại. Ông Lưu bán thịt nhanh chóng huých khuỷu tay vợ bảo thôi. Hai vợ chồng niềm nở đón chào Tô Trầm Ngư và Chu Diệc An. Bà Lưu nhìn Tô Trầm Ngư thật kỹ, nghĩ thầm người đâu mà đẹp thế, làn da kia căng mịn như trắng gà vừa bóc, khó trách có thể làm ngôi sao. Hâm mộ ghê.
Họ cùng nhau đi xem heo. Vừa nhìn đã biết ngay nó được nuôi nấng tử tế, béo tròn tai to mặt mập, rõ ràng là một con heo chất lượng cao.
“Chú Lưu, con heo này chú đừng vội thịt, có thể nuôi thêm một thời gian nữa.” Chu Diệc An nghe thấy Trầm Ngư nhỏ nhẹ nói. “Nó thông minh lắm, có thể nghe hiểu tiếng người, nói không chừng sẽ mang lại may mắn cho cô chú đấy.”
Chu Diệc An hoàn toàn bất ngờ. Anh cứ nghĩ rằng Tô Trầm Ngư sẽ nhân cơ hội này đẩy giá lên cao hơn, không ngờ cô lại đưa ra đề nghị như vậy.
“Heo con, ngẩng đầu chào chủ mới đi nào.”
Đám đông xung quanh đều hóng chuyện, vươn cổ để xem liệu con heo có thật sự hiểu lời cô nói không.
Và rồi, họ thấy con heo béo tròn ngay lập tức ngẩng đầu phát ra tiếng kêu nịnh nọt trông chẳng khác gì một chú chó đang vẫy đuôi mừng chủ.
“Ôi trời, nó thật sự hiểu tiếng người nè!”
“Nhìn dáng vẻ kìa, đúng là thông minh!”
“Ông Lưu, con heo này đáng mua đấy, về làm heo giống sinh một đàn heo con thông minh.”
“Thông minh cỡ nào thì cũng là heo thôi, thịt heo chẳng ngon hơn à?”
…