NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 17.2
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:34:25
Lượt xem: 45
Heo: Heo giống nghĩa là gì? Có phải làm heo giống thì sẽ không ăn mình nữa không?
Thấy heo mập nghi ngờ ra mặt, đôi tai to phe phẩy quạt qua quạt lại, Trầm Ngư khẽ giật khóe miệng, vội thu ánh mắt.
Ông Lưu bắt đầu chuẩn bị dụng cụ để cân heo, quá trình này tốn chút thời gian nhưng cuối cùng giao dịch cũng hoàn tất.
Tiền trao cháo múc, heo béo bị ông Lưu dắt đi, bước vào một trang mới của cuộc đời mà nó không hề biết trước.
Trầm Ngư cầm tập tiền dày cộm, đưa cho Chu Diệc An.
“Chúng ta có tiền rồi! Trầm Ngư, em muốn ăn gì, anh mua cho em!” Chu Diệc An cười khoái trá, trông như nhà giàu mới nổi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Trầm Ngư chớp chớp mắt: “Anh Heo Heo, đây là tiền công quỹ mà.”
“Công quỹ thì sao? Con heo này có phải do em bán không?”
Gật đầu.
“Em có công lao đúng không?”
Lại gật đầu.
“Thế thì anh dùng tiền công quỹ mua đồ ăn cho em, có phải là hết sức hợp lý không?”
“Anh Heo Heo, anh tốt quá!”
Chu Diệc An phấn khích vô cùng, ước gì có thể mua mua mua điên cuồng, miễn là cô vui.
Nhóm của họ tiến triển suôn sẻ, nhưng nhóm của Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên lại vô cùng trắc trở. Hai người này phụ trách bán trái cây, kết quả người ngó nghiêng vây quanh chụp ảnh thì nhiều, mua hàng lại chẳng có ai.
Thanh niên hầu như đã đi làm ăn xa hết, người đi chợ toàn là các cô dì chú bác trung niên. Họ không biết mấy ngôi sao này là ai nhưng được cái thích náo nhiệt, không cần biết ai với ai, cứ giơ điện thoại lên chụp là được.
“Vì sao mọi người không mua?” Lâm Túc Thiên không tài nào hiểu nổi.
Thẩm Tâm Tâm làm nũng: “Trái cây của chúng cháu đều được hái từ sáng sớm, đảm bảo tươi ngon 100%, tuyệt đối không bán quả xấu quả hỏng đâu.”
Cuối cùng, một dì nói bằng tiếng địa phương: “Nhấy nhứa nhán nhắc nhúa.”
Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên: “???”
Hai người mơ hồ nhìn nhau, nghe không hiểu.
“Dì ơi, dì nói chậm chậm chút, con nghe không ra.”
“Nhán nhắc nhúa, nhán nhắc nhúa!”
Sau đó những người khác cũng góp lời nhưng toàn dùng tiếng địa phương. Kể cả có nói tiếng phổ thông thì cũng ngọng líu ngọng lô, Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên hoàn toàn chịu chết.
Tuyệt vọng.
Nhân viên hậu trường co cụm cạnh nhau cười ngả người nghiêng muốn tắc thở.
“Ý họ là bán mắc quá.”
Rốt cuộc cũng có người đến giải cứu bọn họ rồi, Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên tạ ơn trời đất.
Lúc này, Trầm Ngư đi đến. Cô cầm một chiếc kẹo bông gòn to gấp đôi đầu mình, chậm rãi ăn từng miếng. Chu Diệc An đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt đó…
Thẩm Tâm Tâm từ xa đã thầm thì: “Sao tôi cứ cảm giác ánh mắt anh Heo Heo nhìn Tiểu Ngư như bố nhìn con gái thế nhỉ.”
Lâm Túc Thiên: “…”
Cậu ta hốt hoảng quay qua nhìn Thẩm Tâm Tâm, miẹ nó cái kiểu ví von gì thế này?
“Tiểu Ngư Nhi!” Khi Tô Trầm Ngư đến gần, Thẩm Tâm Tâm lập tức ôm lấy cô. “Hai người bán heo nhanh vậy á?”
“Vâng” Tô Trầm Ngư chia kẹo bông cho chị. “Ngọt lắm đó.”
Hai cô gái châu đầu vào ăn.
Chu Diệc An cười giống y chang cáo già: “Biết Tiểu Trầm Ngư bán heo được bao nhiêu tiền không?”
Dưới ánh mắt chờ mong của Thẩm Tâm Tâm và Lâm Túc Thiên, Chu Diệc An ra dấu bằng tay.
“!”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Túc Thiên là: kinh phí nhiều vậy rồi, dăm ba cái trái cây này bán được hay không cũng không quan trọng nhỉ. Cần gì ngồi mốc mỏ ở đây như lũ ngốc nữa! Không bán được hàng còn quê hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/17-2.html.]
Lâm Túc Thiên nghiến răng. Mình cần phải tìm đội hậu kỳ để bảo cắt bỏ đoạn này đi, nếu không fan sẽ chạy mất hết.
Thẩm Tâm Tâm trừng cậu ta một cái.
Thấy Chu Diệc An cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt không tán thành, Lâm Túc Thiên xấu hổ gãi đầu, không dám nói bừa nữa.
Cậu ta thoáng thấy Tô Trầm Ngư xáp lại qua khóe mắt. Cô ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một chiếc bút dạ và gạch giá niêm yết trên bảng đi, viết lại mức giá chỉ bằng một nửa giá ban đầu.
“Như này… rẻ quá rồi đấy!” Lâm Túc Thiên bật thốt lên.
“Lấy ít lãi, bán nhiều hàng.” Trầm Ngư chỉ vào những sạp trái cây xung quanh. "Ở đây bao nhiêu hàng, đồ của họ chẳng khác gì chúng ta nhưng giá lại rẻ hơn. Dân ở đây không phải là fan của mình, họ có thể vì tò mò mà chụp ảnh, tuy nhiên sẽ không vì thần tượng mà mua đồ đâu.”
Không hiểu sao, Lâm Túc Thiên thấy mặt nóng rát.
Sau khi hạ giá, khách hàng bắt đầu đến mua. Chẳng bao lâu sau, trái cây đã bán hết sạch.
Bên nhóm Mục Quân Bạch, Lý Địch, và Nhậm Gia Viễn cũng làm việc rất hiệu quả. Khi tất cả tập hợp lại, ngoài khoản kếch xù bán heo mập, thu nhập thế mà cũng được hơn 800 tệ.
Không uổng công vất vả cả buổi sáng.
Dù ai cũng vừa đói vừa mệt, mọi người đều cảm thấy xứng đáng và thỏa mãn.
Tiếp đó, cả nhóm đi mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết. Sau khi mua xong, họ quay trở lại căn nhà nhỏ.
Được nửa đường về, họ thấy vài người dân đang nhặt thứ gì đó trên sườn núi. Tổ chương trình xúi bọn họ: “Đó là củ mài, thường gọi là củ khoai mài. Người dân ở đây rất thích đào khoai, mọi người cũng có thể thử xem.”
“Muốn đi không?”
“Đi!”
Dù sao cũng quá bữa rồi, không đói cồn cào nữa.
Riêng Trầm Ngư không muốn đi. Cô chỉ muốn về nhà nhỏ nghỉ ngơi, nằm dài đợi đến 5 giờ chiều là có thể kết thúc ghi hình và rời đi. Nhưng tất cả đều muốn đi, với hình tượng ngoan ngoãn đáng yêu, cô không theo không được.
Vậy là cả nhóm đi lên sườn núi, bắt đầu đào khoai giống dân địa phương.
“Hồi nhỏ tôi từng ăn loại này, ở quê tôi gọi là ‘hoài sơn’. Ngày bé tôi khoái món này lắm.”
“Quê tôi cũng có củ này.”
“Đúng là bao nhiêu năm rồi không thấy lại.”
Mọi người cùng nhớ về lúc nhỏ, kể chuyện lý thú thời thơ ấu, bầu không khí vui vẻ hân hoan vô cùng.
“Tiểu Ngư thì sao? Hồi nhỏ em thế nào?”
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Tô Trầm Ngư.
“Em ấy ạ…” Cô cúi đầu cười nhẹ. “…”
Chưa kịp dứt lời thì Nhậm Gia Viễn đột nhiên hét lên chói tai, nhảy bật lên cao ba thước: “Má ơi! Rắn!!!”
!!!
Giờ đừng nói Nhậm Gia Viễn, tất cả những người khác đều theo phản xạ có điều kiện nhảy lùi lại.
Trước mắt họ là một con rắn đen với cái đầu dẹt, vừa nhìn đã biết rõ là có độc, đang chậm rãi lặng lẽ tiếp cận họ. Đầu nó hơi ngóc lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn người chằm chằm không rời.
Mặt ai cũng trắng bệch như giấy, gai ốc nổi khắp người.
Chỉ trong chớp mắt, họ thấy một bóng người lướt qua. Trước khi kịp nhìn rõ điều gì, con rắn độc đã nằm trong bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh của ai đó.
Bảy tấc sau cổ bị bóp chặt. Đúng điểm chí mạng, con rắn như bị bóp nghẹt sinh mệnh, không tài nào nhúc nhích.
Nhìn theo bàn tay, họ thấy khuôn mặt xinh đẹp đến siêu thực của Tô Trầm Ngư.
Mọi người: “??????”
“Đáng sợ quá.”
Họ nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Nhưng trái ngược với biểu cảm và giọng điệu ấy chính là…
Cô nhanh như chớp nhét con rắn vào chiếc ba lô nhỏ mang theo bên mình.
Cả hiện trường chìm vào tĩnh lặng.
Im lìm đến mức không ai dám thở mạnh.