NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 18.1
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:35:19
Lượt xem: 48
018: Bước thảo mai thứ 18
Một con rắn độc dữ dằn đáng sợ cỡ đó cứ thế mà bị Tô Trầm Ngư tóm được?
Không chỉ tóm được, cô ấy còn nhét gọn nó vào chiếc ba lô nhỏ mang trên lưng?
Cô ấy sợ thật không vậy?
Các câu hỏi này đồng loạt hiện lên trong đầu mọi người.
“...Trầm Ngư, em...” Dù đã từng trải đủ điều, tính cách điềm tĩnh vững vàng nhưng lúc này tim Mục Quân Bạch cũng đang đập loạn. Chú muốn bảo cô ném cái túi đi! Dù hành động vừa rồi của cô trông có vẻ như cô chẳng có nguy hiểm nào rình rập mà thứ bị đe dọa mạng sống là con rắn đang bị bóp bảy tấc sau cổ kia, nhưng không thể phủ nhận nó vẫn quá nguy hiểm.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tô Trầm Ngư chỉ vào chiếc túi, nhìn mọi người, nói: “Nhét vào túi rồi thì mọi người sẽ không phải sợ nữa. Bên kia còn có dân làng đang đào khoai, giờ mà thả ra thì họ sẽ hoảng sợ mất.”
Lâm Túc Thiên phát ra một tiếng khô khốc từ cổ họng: “Tôi thấy cô vốn chẳng định thả nó ra.”
Trầm Ngư giả vờ không nghe thấy, những người khác cũng vậy.
Thẩm Tâm Tâm không biết có nên tin biểu cảm sợ hãi của Tô Trầm Ngư nữa không. Dù sao cơn sợ đã qua rồi, giờ đây chị chỉ cảm thấy hưng phấn và kích động thôi. Nếu không nhờ Tô Trầm Ngư nhanh tay lẹ mắt bắt được con rắn thì nó có thể cắn họ chưa biết chừng?
Đó là rắn độc đó.
Đáng sợ biết bao, nguy hiểm biết bao!
Tiểu Ngư đây là liều mạng mình để cứu họ!
Từ tận đáy lòng, Thẩm Tâm Tâm vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ Trầm Ngư. Chị buột miệng hỏi câu chị muốn biết nhất, mà cũng có lẽ là tất cả mọi người muốn biết nhất: “Tiểu Ngư, sao em có thể bắt nó nhanh vậy?”
Nhanh gọn và chính xác đến mức họ còn chưa kịp nhìn rõ, con rắn đã bị bóp bảy tấc không thể động đậy!
“Thì em chỉ coi nó như một cái phi tiêu, nghĩ như vậy xong rồi bắt được luôn thôi.” Trầm Ngư mặt vẫn trắng nhợt. “May mà thành công.”
“...”
Còn có thể vậy luôn?
Hình như… cũng... có lý?
Mọi người suýt nữa quên rằng Trầm Ngư là một cao thủ chơi phi tiêu, là người từng ném phi tiêu trúng hồng tâm sau lưng không trượt phát nào!
Trầm Ngư nhẹ nhàng đi lại, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Mọi người còn muốn đào khoai không?”
“Không, không, không đào nữa!” Cả nhóm lắc đầu lia lịa.
Họ nhớ đến lúc nãy cô nói: “Ở đây có nhiều quả da rắn* ghê, không biết có rắn thật không.”
(*quả mây)
Kết quả rắn xuất hiện thật!
Nhỡ lát nữa lại lòi ra thêm một con thì sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến đó, ngay cả nhân viên hậu cần của tổ chương trình cũng lạnh sống lưng, vội vàng cảnh giác cẩn thận nhìn xung quanh bụi cỏ, không dám lơ là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/18-1.html.]
Bọn họ đâu có bản lĩnh tay không bắt rắn như Tô Trầm Ngư!
Vậy là cả nhóm trở về nhà nhỏ, trên đường còn nhắc nhở người dân đang đào khoai ở xa rằng khu vực này có rắn. Không ngờ, chẳng ai sợ hãi, họ bảo rằng ở nông thôn thấy rắn là chuyện quá bình thường.
Người gặp rắn thì người sợ nhưng thực ra, rắn cũng sợ người chứ.
Thường thì thấy người, rắn chạy còn nhanh hơn người nữa.
Nghe vậy, ánh mắt cả nhóm không khỏi nhìn về phía chiếc túi của Tô Trầm Ngư... Vậy, có thể coi con rắn này cũng rất là đáng thương không nhỉ???
Về đến nhà nhỏ, tổ chương trình thông báo rằng Tô Trầm Ngư sẽ rời đi lúc 5 giờ chiều.
Mọi người sững sờ một lúc: Phải đi rồi à?
Phải ha, Tô Trầm Ngư chỉ là khách mời hỗ trợ, tham gia ghi hình trong tập đầu tiên mà thôi.
Nhất thời, ai nấy đều cảm thấy nuối tiếc lưu luyến.
Nhưng đây vốn là quy trình đã đặt sẵn từ đầu.
Trong bầu không khí im lặng, Chu Dịch An là người đầu tiên phá vỡ:
"Cũng có phải là sau này không gặp được nhau nữa đâu. Tôi đã kết bạn WeChat với Tiểu Trầm Ngư rồi, sau này có chuyện gì cứ tìm anh nhé."
“Mọi người, Trầm Ngư sắp đi rồi, ít nhất cũng phải tổ chức một bữa tiệc chia tay vui vẻ chứ. Ai lại để người ta bụng đói mà đi bao giờ đúng không?” Mục Quân Bạch bắt đầu xắn tay áo. “Nào tất cả động tay đi, nấu ăn thôi!”
Xét thấy hôm nay Trầm Ngư đã lập được công lớn: bán heo, bắt rắn, lại còn sắp phải chia tay, cả nhóm nhất trí cô nên ngồi nghỉ ngơi, mọi việc khác cứ để họ lo.
Thẩm Tâm Tâm ở lại cùng cô.
“Chị Tâm Tâm, em phải đi thả con rắn này, chị đi với em không?”
“…” Không, chị không muốn... “Được!”
Trầm Ngư thầm thở dài trong lòng. Rắn độc là thứ tốt lắm đấy. Vốn cô định lấy nọc của nó. Cũng không phải chủ đích làm gì ghê gớm, chỉ đơn giản là không muốn lãng phí thôi. Nhưng rồi cô nhớ ra đây là xã hội hiện đại, không thể chơi kiểu đó được nữa.
Nói ra, cô phải cảm ơn tên hoàng đế chó má kia. Nếu không có hắn, cô sẽ chẳng phải ép bản thân mình học về những thứ này.
Sở dĩ cô không sợ sâu, rắn, nhện hay các loại động vật có độc đều là nhờ vào việc nghiêm túc nghiên cứu kỹ lưỡng xem có thứ độc mãn tính nào có thể xử lý tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt kia mà không ai phát hiện ra là cô hạ độc không.
Haiz, nói nữa chỉ thấy đau lòng thêm.
“Tiểu Ngư, em làm sao thế?” Thẩm Tâm Tâm rất giỏi quan sát sắc mặt người khác. Làm trong giới giải trí này, không biết đọc vị người khác thì không thể coi là một nghệ sĩ đủ tiêu chuẩn được. Vừa rồi, dù chỉ ngắn ngủi thoáng qua nhưng chị cảm nhận được Tô Trầm Ngư có chút gì đó mất mát.
“Không có gì, chỉ là em hơi lo nhỡ thả nó ra, sau này nó sẽ dọa người khác thì sao. Người lớn không sao, nhưng nếu chẳng may đụng trúng trẻ con…” Trầm Ngư bày ra vẻ mặt lo lắng chân thành.
Thẩm Tâm Tâm: “…” Được rồi, chắc chắn là mình nhìn nhầm rồi.
“… Cả những bông hoa ngọn cỏ bên đường nữa.”
“Phụt…” Thẩm Tâm Tâm cuối cùng cũng nảy số kịp, Tiểu Ngư đang nói đùa đây mà.