Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 18.2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:35:30
Lượt xem: 57

“Em thật là đáng ghét!” Chị cù lét Trầm Ngư.  

 

Trầm Ngư xách chiếc túi lên, trêu lại: “Cẩn thận đấy nhé.”  

 

Thẩm Tâm Tâm giật lùi lại như một con mèo bị giẫm phải đuôi.  

 

Tâm trạng vui vẻ, Tô Trầm Ngư tìm một bờ ruộng cách xa căn nhà nhỏ để thả rắn. Thẩm Tâm Tâm vẫn còn hơi sợ, đứng cách đó cả mét: “Tiểu Ngư, em cẩn thận chút. Chị sợ lúc em thả nó, nó quay lại cắn em ấy!”  

 

Tô Trầm Ngư: Nó dám chắc? Trừ khi nó không muốn sống nữa.  

 

“Được rồi, em biết mà.”  

 

Nhưng biến cố chính là thứ xảy ra bất ngờ.  

 

Con rắn đen đầu dẹt quay ngoắt lại, nhanh như chớp đớp ngay vào mu bàn tay trái của cô.  

 

Trầm Ngư: “???”  Nó thế mà thật sự dám!  

 

Đôi mắt hình khe dọc của con rắn đối diện với đôi mắt đen của Tô Trầm Ngư.  

 

Cô cảm thấy như nhìn thấy sự đắc ý khi trả được thù của nó.  

 

“Aaaaaaa!!!” Tiếng thét chói tai của Thẩm Tâm Tâm vang vọng cả không trung.  

 

[Chúc mừng bạn nhận được 100 điểm tiếng hét từ Thẩm Tâm Tâm.]  

 

Tô Trầm Ngư: “…”  Lúc này ngươi có thể không cần thông báo Loa ạ. Cô chẳng hề muốn nhận điểm tiếng hét trong tình huống thế này.  

 

Con rắn đen dường như biết chính mình đã đắc tội ai, cắn được một nhát là lập tức quay đầu chạy liền. Nó chạy rất nhanh, chắc là đã chuẩn bị trước cho khoảnh khắc này. Tuy nhiên cuối cùng, nó vẫn bị Trầm Ngư giẫm trúng đuôi.  

 

Cô do dự một chút rồi lại buông ra.  

 

Dù sao cũng không thể giẫm c.h.ế.t nó thật.  

 

“Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, em bị cắn rồi!!!”  

 

Trầm Ngư rất ấm ức nhìn chị: “Chị Tâm Tâm, con rắn đó cố ý, nó quá đáng thật đấy! Sao lại có thể chơi bẩn như vậy!”  

 

“…”  

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

“???”  

 

Đây là vấn đề ư?!!!  

 

Vấn đề không phải con rắn quá đáng mà là em bị cắn rồi đóoooooooo!  

 

Thẩm Tâm Tâm vốn đang hoảng loạn không biết đường nào mà lần nhưng thái độ của Tô Trầm Ngư lại khiến trái tim đang đập kinh hoàng của chị dần dần bình tĩnh.  

 

Lúc này, tổ chương trình vẫn đang ở trong sân, đi theo hai người chỉ có cameraman. Triệu Tùng phụ trách theo Tô Trầm Ngư sợ đến mức thiếu điều ném bay máy quay, lập tức định liên hệ với đội ngũ nhân viên hậu cần.  

 

“Phải đưa Tiểu Ngư đến bệnh viện ngay!”  

 

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Tô Trầm Ngư cản họ. Cô cúi đầu nhìn vết cắn trên mu bàn tay, trong lòng giận đến mức muốn bắt con rắn đen đó ra chặt thành tám đoạn, từng đoạn mang đi hấp, luộc, chiên, xào; nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không cộng thêm chút sợ hãi và ấm ức.  

 

“Độc của con rắn này không mạnh lắm đâu, về nhà rút nọc là được.”  

 

Thẩm Tâm Tâm và hai người quay phim nhìn cô trợn mắt há hốc mồm. C… c… cái gì??? Cổ mới thở ra câu gì vậy? Độc không mạnh lắm, rút nọc là được? Ý là sao? Nghĩa là không cần đến bệnh viện á hả?!  

 

“Là tại em không cẩn thận để nó cắn. Nếu đến bệnh viện, chuyện làm lớn lên thì không hay cho chương trình.” Tô Trầm Ngư nói với Triệu Tùng. “Em không lấy mạng mình ra đùa đâu mà.”  

 

“Có thể quan sát qua bề mặt vết rắn cắn để đánh giá sơ bộ độ độc.” Ba người nghe Tô Trầm Ngư phổ cập khoa học với vẻ mặt như bị sét đánh, còn cô thì rất nghiêm túc. “Con rắn đen đó trước khi bị em bắt chắc hẳn đã săn mồi một lần nên nọc trong răng chỉ còn rất ít.”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/18-2.html.]

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thẩm Tâm Tâm ngơ ngác hỏi.  

 

“Quay về nhà ngâm rượu trắng một lúc là được.”  

 

Khi tổ chương trình và những khách mời khác biết Tô Trầm Ngư bị cắn lúc thả rắn thì ai nấy đều hết hồn. Đến khi nghe lý do cô không đi bệnh viện là tránh làm to, sợ ảnh hưởng đến chương trình thì biểu cảm của họ rặt một màu khiếp sợ và sửng sốt đến đần cả người, trong lòng ngẩn ngơ một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.  

 

Một nghệ sĩ biết nghĩ cho tổ chương trình như vậy, thật đúng là thấy lần đầu.  

 

“Thôi cứ đến bệnh viện đi, nguy hiểm quá.” Mục Quân Bạch chăm chú nhìn Tô Trầm Ngư. “Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện thì thì lúc đó đã muộn rồi.”  

 

Chu Diệc An cau mày: “Tôi đồng ý với lão Bạch, phải đi bệnh viện ngay.”  

 

Lâm Túc Thiên mường tượng ra cảnh Tô Trầm Ngư trúng độc, mặt tái xanh, miệng sùi bọt mép thì hoảng hồn bạt vía nói: “Nhanh đi bệnh viện đi!”  

 

Lý Địch và Nhậm Gia Viễn gật đầu lia lịa.  

 

Tô Trầm Ngư: “…”  Trong thời gian lết đến bệnh viện, nếu thật sự là độc mạnh thì bổn cung đã hẹo luôn rồi.  

 

Cô lập tức đi thẳng đến nhà bếp. Những người khác không hiểu gì vội chạy theo, chỉ thấy cô lấy chai rượu trắng và hai cái ly thủy tinh. Tô Trầm Ngư rót rượu vào một ly, sau đó dùng đũa gắp một tờ giấy ăn, nhúng rượu, châm lửa và bỏ vào ly thủy tinh còn lại.  

 

Tiếp đó, cô úp ly đã được đốt lửa lên vết thương trên mu bàn tay. Mọi người bất giác nín thở dõi theo. Một lát sau, họ thấy từ hai vết răng rỉ ra vài giọt m.á.u đỏ tươi. Tô Trầm Ngư nhấc ly ra, cầm ly đựng rượu bước đến bồn rửa, đổ rượu lên vết thương để sát trùng.  

 

“Đau quá, hu hu hu hu…”  

 

Đám người đang dại ra cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt rưng rưng, mọi người chợt hiểu rằng những gì cô nói trước đó đều là thật. Từng người có những phản ứng khác nhau.  

 

Thẩm Tâm Tâm nhớ đến lời Tô Trầm Ngư nói về việc ngâm tay trong rượu, lập tức lên tiếng. Thế là đám thanh niên vội vàng mang đến một cái chậu, đổ đầy rượu trắng vào. Thẩm Tâm Tâm còn đi lấy hai viên kẹo, bóc một viên đút cho Tô Trầm Ngư, dỗ dành: “Tiểu Ngư ngoan, ăn kẹo vào sẽ không đau nữa.”  

 

“Cảm ơn chị Tâm Tâm.” Cô gái nhỏ cười đến mức làm lòng chị mềm nhũn. “Thật sự không đau chút nào nữa.”  

 

Không biết vì sao, nhìn cảnh cô thành thạo xử lý vết thương vừa nãy, mọi người đồng loạt không hẹn mà cùng dâng lên cảm giác xót xa. Kỳ thực họ biết thừa nước mắt của cô là giả, tiếng kêu đau cũng chỉ là diễn.  

 

Tổng đạo diễn của chương trình nhanh chóng biết chuyện. Sau khi xác nhận Tô Trầm Ngư không sao, hành vi không đi bệnh viện để tránh gây rắc rối cho chương trình của cô lại gây một đợt sóng gió nữa trong lòng ông ta.  

 

Người này lập tức báo cáo sự việc với các nhà đầu tư. Cái tên Tô Trầm Ngư nhất thời liên tục xuất hiện trong tầm mắt của không ít người có quyền lực.  

 

Một đại gia là giám đốc của một tập đoàn lớn nào đó: “Tô Trầm Ngư… Quả là một cái tên hay. Xem ra, người có vẻ cũng không tệ nhỉ.”  

 

Trợ lý cung kính thuật lại bùng binh tình cảm giữa Tô Trầm Ngư, Cố Vị Hi, và Tô Thiên Ngữ.  

 

Nghe xong, vị tổng giám đốc này trầm ngâm một lúc: “Theo tôi biết, Cố Vị Hi là con trai duy nhất của nhà họ Cố sở hữu tập đoàn Trình Phong. Mấy năm nay Trình Phong đi xuống rồi. Có hôn ước với Cố Vị Hi,... Tô Trầm Ngư là người nhà họ Tô à?”  

 

“Dạ. Tô Trầm Ngư là con gái ruột của Tô Thương Vinh, còn Tô Thiên Ngữ chỉ là con nuôi.” Trợ lý đáp.  

 

Tổng giám đốc bừng tỉnh: “Chính ra Tô Thiên Ngữ ẩn mình khá kỹ đấy… Xem ra, Tô Trầm Ngư ở nhà họ Tô sống cũng chẳng ra sao.”  

 

Trợ lý gật đầu tán đồng.  

 

Sếp nhìn anh ta: “Cậu nói xem, tôi đặt cược vào Tô Trầm Ngư, thấy sao?”  

 

Bên này, tổ chương trình thông báo rằng không đưa Tô Trầm Ngư về trường ngay, vì một nhà đầu tư muốn gặp cô.  

 

“Gặp thì có được gì không ạ?” Cô hỏi tổng đạo diễn.  

 

Ông ta im lặng vài giây rồi đáp rất chân thành: “Vị tổng giám đốc Bạc này là chủ tịch của Tập đoàn Tín Thượng đấy. Nhiều chương trình tạp kỹ và các thương hiệu lớn trong ngành đều do Tín Thượng quản lý cả. Này chỉ là một trong những lĩnh vực mà họ làm ăn thôi… Nếu cháu được tổng giám đốc Bạc để mắt đến là chuyện tốt đó.”  

 

Cuộc trò chuyện này chỉ diễn ra giữa Tô Trầm Ngư và tổng đạo diễn.  

 

Sau đó, tổng đạo diễn nhìn thấy cô gái trước mặt trưng ra vẻ mặt hoang mang lo sợ: “Đạo diễn, ý bác là, vị tổng giám đốc Bạc đó muốn bao nuôi cháu á?”  

 

Tổng đạo diễn: “???”  

 

Tổng đạo diễn: “…”  

Loading...