Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 19.1

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:36:35
Lượt xem: 48

019: Bước thảo mai thứ 19

 

Tổng đạo diễn xoa xoa thái dương. 

 

Ông ta thực sự không ngờ rằng Tô Trầm Ngư lại nói chuyện thẳng thắn đến vậy. Thực ra, chính ông ta cũng không nắm rõ ý định của tổng giám đốc Bạc. Một lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lớn chỉ đích danh muốn gặp Tô Trầm Ngư, điều này đã vượt xa thái độ bình thường của một nhà đầu tư rồi. 

 

Nhưng nếu nói đến chuyện bao nuôi, tổng đạo diễn lại cảm thấy không thể nào. Khả năng cao là sau khi biết những thông tin ông ta báo cáo lên, tổng giám đốc Bạc đã sinh lòng tò mò kha khá với Tô Trầm Ngư. Người có quyền lực mà, muốn gặp ai thì gắp đến trước mặt mình thôi. 

 

Được một nhân vật lớn chú ý đến chắc chắn là điều tốt cho con đường phát triển sau này của Tô Trầm Ngư. 

 

Tổng đạo diễn ít nhiều cũng hiểu chút chút về tình cảnh hiện tại của cô. Trên thực tế, xét thân phận thì Tô Trầm Ngư không đủ tư cách để tham gia một chương trình thực tế tầm cỡ có tiếng như Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi 2. Chẳng sợ cô có gần đây có lượng chú ý cao, nhưng độ thảo luận toàn xoay quanh mặt tiêu cực. 

 

Sở dĩ ông ta mời cô tham gia với tư cách khách mời hỗ trợ chủ yếu là vì vợ của thầy ông ta đề cử. Tới giờ ông ta vẫn không biết vì sao bà ấy lại đề cử Tô Trầm Ngư, theo ông ta biết thì hai người họ hoàn toàn chẳng có quan hệ gì cả, thậm chí còn chẳng quen nhau. 

 

Mấy ngày ghi hình vừa qua, mọi hành động của Tô Trầm Ngư đều lọt vào mắt tổng đạo diễn. Ông ta thực sự hơi hơi có tâm lý yêu quý người tài. Cô gái này giống như một câu đố, luôn mang đến những bất ngờ và niềm vui trong từng thời khắc. Với kinh nghiệm của mình, ông ta gần như chắc chắn rằng sau khi chương trình phát sóng, Tô Trầm Ngư sẽ nhận được sự yêu thích từ rất nhiều khán giả. 

 

Có quá nhiều điểm đáng để khai thác ở cô ấy. 

 

“Đạo diễn?” 

 

Giọng nói mềm mại của cô kéo tổng đạo diễn trở lại thực tại. Ông ta điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm túc nhìn cô: 

 

“Những suy nghĩ như vậy tuyệt đối không nên có.”

 

Dù có cũng phải chôn chặt trong lòng. 

 

“Tổng giám đốc Bạc là người rất chính trực. Người ta chỉ có đơn thuần tò mò về tài năng của cháu nên muốn gặp một lần. Người có tài thì đi đâu cũng sẽ được người khác trân trọng. Cháu còn trẻ nhưng đã trải qua không ít chuyện, chắc hẳn hiểu đạo lý này.” 

 

Tổng đạo diễn đây là coi cô như con cháu trong nhà nên mới dạy bảo như thế, tránh cho sau này cô nói chuyện không lựa lời, đắc tội mấy ông lớn trong ngành thật thì toi.

 

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn gật đầu: 

 

“Dạ, cảm ơn bác.” 

 

Tổng đạo diễn tiếp tục nói: 

 

“Chương trình đã mời một bác sĩ đến kiểm tra tay cho cháu. Để bác sĩ xác nhận chút mới yên tâm được.” 

 

“Cháu nghĩ cho chương trình, không muốn làm to chuyện thì chương trình cũng sẽ phải phụ trách đảm bảo an toàn cho mỗi một nghệ sĩ tham gia chứ.”

 

Sau cuộc trò chuyện, bác sĩ kiểm tra vết thương của cô, khẳng định không có vấn đề gì. Tuy nhiên bác sĩ vẫn đề nghị tiêm một liều huyết thanh cho chắc cú. 

 

Tô Trầm Ngư: “...”

 

Cô nhìn mũi kim nhọn hoắt, cau mày. 

 

Một trong những nguyên nhân Hoàng Hậu nương nương không chịu đi bệnh viện chính là vì không muốn tiêm. Một vết thương nhỏ xíu không đáng kể thôi mà, tiêm thêm nữa chẳng phải là không dưng chịu đau hai lần ư?

 

Chẳng có lời gì cả!

 

Nhưng khi quay sang nhìn ánh mắt cháy bỏng hy vọng của đám khách mời, cô đành cắn răng căng khuôn mặt trắng bệch ra chịu đựng thêm một mũi tiêm. 

 

Loa an ủi: [Nương nương uy vũ!]

 

Tô Trầm Ngư “…”

 

Uy cái đầu nhà mi.

 

Chiều năm giờ. 

 

“Tiểu Ngư, chờ khi nào có thời gian chị sẽ đến chơi với em nhé.” 

 

Thẩm Tâm Tâm bịn rịn ôm Tô Trầm Ngư. 

 

“Được ạ. Nhưng mà chị Tâm Tâm, nếu bị paparazzi chụp được thì em sẽ ăn ké danh tiếng của chị đó nha.” 

 

Thẩm Tâm Tâm siêu hào phóng: “Cứ thoải mái! Cho em tất!” 

 

Lâm Túc Thiên muốn nói lại thôi. Làm người hầu hai ngày, Tô Trầm Ngư rời đi, theo lý thì cậu ta hẳn là như trút được gánh nặng mới phải. Tuy nhiên tâm trạng hiện tại của cậu ta hết sức phức tạp, cứ cảm thấy… Tô Trầm Ngư đi rồi thì mấy ngày sau quay không còn thú vị nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/19-1.html.]

 

“…” Cho nên trong tiềm thức cậu ta cảm thấy ba ngày nay rất thú vị ư?

 

Lâm Túc Thiên quắn quéo cả người, cậu ta đáng lẽ nên tiếp tục ghét Tô Trầm Ngư mới đúng!

 

Chu Diệc An vỗ vỗ đầu cô: “Anh thì sao?”

 

“Anh Heo Heo nổi tiếng quá, em không dám ké.”

 

Những người khác đều cười rộ lên.

 

Mục Quân Bạch giống như người lớn trong nhà, cười nói: “Được rồi, đừng vây quanh con bé nữa. Trầm Ngư còn phải đi cho kịp giờ bay, đừng trì hoãn thời gian của em nó. Đi đi.”

 

Lâm Túc Thiên chủ động xách hành lý thay Tô Trầm Ngư. Cậu ta nhấc cái vali nhỏ lên, không dám tin mà hỏi lại: “Trống không???”

 

Chu Diệc An: “Hay là mang ít trái cây ăn trên đường?”

 

“Không cần…”

 

Tô Trầm Ngư còn chưa nói dứt lời, Lý Địch và Nhậm Gia Viễn đã lần lượt bê ra mấy quả táo to đỏ tươi mọng nước, còn có cả dâu tây vân vân.

 

Khoa từ chối sự nhiệt tình của mọi người, Tô Trầm Ngư lấy hai quả táo.

 

Từ biệt mọi người, Tô Trầm Ngư ngồi lên xe của tổ chương trình, ra thẳng sân bay. Một giờ sau, máy bay hạ cánh. 

 

Tổ chương trình sắp xếp cả người tới đón, là một nữ nhân viên rất chuyên nghiệp tên Vu Tiếu Manh. 

 

“Cứ gọi chị là chị Manh.” Vu Tiếu Manh nói. “Tổng giám đốc Bạc đặt sẵn chỗ ở Kim Hoa Hiên rồi, chúng ta cứ qua đó là được.”

 

“Dạ.”

 

Vu Tiếu Manh nghía đến tay trái quấn băng của cô, hiển nhiên đã biết có chuyện gì xảy ra nhưng vẫn cố hỏi để tỏ vẻ quan tâm: “Không nghiêm trọng đúng không?”

 

“Không sao ạ, cảm ơn chị Manh đã quan tâm em.” 

 

Vu Tiếu Manh mỉm cười nhìn cô.

 

Tuy không rõ Tô Trầm Ngư biểu hiện thế nào trong ba ngày quay chương trình nhưng từ phản hồi của hầu hết nhân viên hậu cần, chị nắm được cô gái trẻ này tính cách rất tốt, hình như gì cũng biết làm.

 

90% người thuộc chương trình đều khen Tô Trầm Ngư không dứt miệng, bao gồm cả khách mời, điều này nói lên ở Tô Trầm Ngư nhất định đặc điểm gì đó khiến người ta thích, hơn nữa đặc điểm này chắc chắn không phải là diễn giả vờ. 

 

Mọi người đâu có bị mù. 

 

Bản thân quan niệm này đã khiến Vu Tiếu Manh nảy sinh chút ấn tượng tốt với cô gái tên Tô Trầm Ngư chưa từng gặp. Gặp rồi thấy cô ngoan ngoãn quá, thật sự giống cô con gái mới ba tuổi nhà mình nên chị càng có thiện cảm hơn. 

 

“Không cần lo lắng, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tổng giám đốc Bạc không có ý gì khác. Chương trình em vừa quay, nhà đầu tư lớn nhất của nó chính là Tín Thượng. Chuyện của em hôm nay đến tai anh ấy, vừa hay em lại quay xong rồi nên anh ấy chỉ tò mò muốn gặp người dám bắt rắn bằng tay không, cùng nhau ăn bữa cơm thôi.”

 

Lo cô gái nhỏ suy nghĩ lung tung, Vu Tiếu Manh lại nói: “Đây là một cơ hội rất tốt đấy. Bình thường tổng giám đốc Bạc sẽ không gặp riêng nghệ sĩ đâu, nếu có thể được anh ấy để mắt đến thì tiền đồ của em ở cái ngành này nhất định cũng được bảo đảm một hai.”

 

Ngụ ý là: Đừng bao giờ nghĩ rằng việc tổng giám đốc Bạc gặp riêng cô là vì có ý gì khác, đối phương chỉ đơn thuần là tò mò thôi. Tuy nhiên đây cũng là một cơ hội tốt, còn nắm bắt nó thế nào thì phải tùy thuộc vào cô.

 

Tô Trầm Ngư gật đầu.  

 

"Dạ, chị Manh."  

 

---

 

Kim Hoa Hiên là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp. Đến nơi, Tô Trầm Ngư kéo theo vali xuống xe. Vu Tiếu Manh vốn định nhắc cô để vali lại trên xe, lời đến bên miệng rồi lại nuốt vào, chị để cô tùy ý tự xách vali theo. 

 

Ít nhất từ hành động có thể thể hiện với tổng giám đốc Bạc rằng cô vừa xuống máy bay đã vội vàng có mặt, không hề chậm trễ.  

 

Nội thất của Kim Hoa Hiên chủ yếu mang phong cách Trung Quốc cổ điển. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục nửa cách tân. Phong cách trang phục ngang phè cổ không ra cổ, hiện đại không ra hiện đại này khiến Hoàng hậu nương nương trông mà muốn nhíu mày. 

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.  

 

Băng qua tiền sảnh, sân giữa, cuối cùng tới hậu viện, nơi đây được chia thành các không gian riêng để đảm bảo sự riêng tư. Trong đình trúc ở hậu viện có một cô gái đang chơi đàn cổ. Tiếng đàn thanh thoát, màn sa phiêu đãng, suối nhân tạo trước hòn non bộ chảy róc rách, trăng thanh gió mát, tất cả tạo nên một khung cảnh lịch sự tao nhã như tình thơ ý hoạ.  

 

 

Loading...