Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 20.1

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:38:22
Lượt xem: 48

020: Bước thảo mai thứ 20

 

Đối với người có thân phận như Bạc Lương Hòa, rất hiếm chuyện có thể gợi lên hứng thú của anh ta. Thực ra, anh ta đã ở trong viện bên cạnh suốt, lý do không xuất hiện là vì muốn quan sát cô trước.  

 

Kim Hoa Hiên vốn là một trong những sản nghiệp cá nhân của anh ta.  

 

Anh ta muốn xem khi mình mãi chưa xuất hiện, Tô Trầm Ngư sẽ có phản ứng gì. Không ngờ, cô lại mang đến một bất ngờ như thế.  

 

Sau đó, anh ta nhận ra rằng Tô Trầm Ngư chắc đã biết anh ta đang ở viện bên cạnh nên mới cố ý đánh đàn để dụ anh ra ngoài.  

 

Anh ta nhìn cô gái đang tao nhã dùng bữa ngồi đối diện.  

 

Món ăn rất phong phú, bày kín cả bàn khiến người ta hoa mắt.  

 

Tô Trầm Ngư không hề khách khí, Bạc Lương Hòa hỏi gì cô đáp nấy, đũa trong tay không ngừng gắp thức ăn. Bạc Lương Hòa trơ mắt nhìn những đĩa thức ăn trên bàn dần vơi đi.  

 

Trong ấn tượng của Bạc Lương Hoà, cô là người phụ nữ đầu tiên ăn uống thoải mái thả phanh như vậy trước mặt anh ta.  

 

Cố tình dáng vẻ ăn uống của cô không hề thô lỗ, ngược lại còn rất thanh lịch, trông là biết ngay đã được học về phép tắc trên bàn ăn.  

 

“Cô Tô, các món ăn này hợp khẩu vị chứ?”  

 

Tô Trầm Ngư gật đầu: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạc đã khoản đãi.”  

 

“Cô Tô học đàn cổ từ nhỏ à?” Anh lại hỏi.  

 

“Không.”  

 

“Ồ?” Bạc Lương Hòa ngạc nhiên nhướng mày. Anh ta thích nghe đàn, có hiểu biết nhất định trong lĩnh vực này. Để đạt được trình độ như cô vừa thể hiện, ít nhất cần mười năm khổ luyện hoặc hơn, chưa kể còn phải có thiên phú.  

 

“Tôi học đàn không lâu, chủ yếu là nhờ có một người thầy giỏi và một thính giả ‘tuyệt vời’.” Tô Trầm Ngư cong mắt cười, niềm vui cực kỳ đơn thuần ấy vô thức khiến Bạc Lương Hòa cũng bật cười theo.  

 

Động lực học đàn của cô là để khiến tên hoàng đế chó má đó sớm ngủm củ tỏi, sao cô dám không nghiêm túc chứ.  

 

“Cô Tô có kế hoạch gì tiếp theo không?” Bạc Lương Hòa rót cho cô một ly nước trái cây.  

 

Cô hơi ngơ ngác trả lời: “Kế hoạch của tôi không phải là ngài đây sao?”  

 

... Câu này nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ...  

 

Bạc Lương Hòa gạt bỏ cảm giác kỳ lạ đó: “Lát nữa tôi có một buổi tiệc, vừa hay đang thiếu một bạn đồng hành, cô Tô có muốn đi cùng tôi không?”  

 

“Được thôi.”  

 

“Có thể sẽ cần cô biểu diễn chút tài nghệ, nhưng cô Tô yên tâm, tôi sẽ không để cô giúp không công đâu.”  

 

Anh ta gõ nhẹ tay lên bàn.  

 

Một lát sau, một người đàn ông mặc vest trông rất tinh anh xuất hiện. Đây rõ ràng không phải nhân viên của Kim Hoa Hiên. Người này trình một tập tài liệu cho Bạc Lương Hòa.  

 

Anh ta thuận tay đẩy tài liệu đó sang Tô Trầm Ngư: “Cô Tô có thể xem qua.”  

 

Tô Trầm Ngư nhận lấy.  

 

Đó là thông tin về một chương trình truyền hình thực tế mới tên Ký Sự Khám Phá Nhà Ma, sẽ bắt đầu ghi hình sau nửa tháng nữa, tổng cộng quay 12 tập trong 12 ngày, thù lao là 800 vạn.  

 

Con số này khiến ánh mắt Tô Trầm Ngư dừng lại vài giây.  

 

Ghi hình Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi 2 ba ngày được 80 vạn, chương trình mới này trả cao gấp mười lần, hào phóng ghê.  

 

“Nếu cô Tô thấy hứng thú với chương trình này thì có thể ký luôn. Tôi tin rằng cô sẽ mang đến một màn thể hiện khác biệt cho chương trình.” Bạc Lương Hòa đan những ngón tay dài vào nhau, bình thản nhìn cô.  

 

Phản ứng của Tô Trầm Ngư không nằm ngoài dự đoán của anh ta. 800 vạn tiền thù lao với Tô Trầm Ngư ở thời điểm hiện tại đúng là cao quá mức bình thường.  

 

Tuy nhiên, đây là khoản đầu tư của anh.  

 

“Ngại ghê đó.” Cô gái ngẩng lên, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Cảm ơn tổng giám đốc Bạc, tôi sẽ không khiến ngài thất vọng đâu.”  

 

Xoẹt xoẹt, cô ký rất nhanh.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/20-1.html.]

“Trầm Ngư ký vội thế, không sợ có vấn đề gì tiềm ẩn sao?” Anh ta sửa cách xưng hô rất tự nhiên.  

 

Tô Trầm Ngư nhếch đuôi mắt, cái liếc ấy khiến tim Bạc Lương Hòa hơi rung động. Giọng cô mềm mại như nước chảy vào tai anh: “Một người nhỏ bé như tôi nào đáng để tổng giám đốc Bạc phải hao tâm tổn sức đối phó chứ.”  

 

Bạc Lương Hòa khẽ bật cười, trong mắt lóe lên chút tán thưởng.  

 

Ngay sau đó, Tô Trầm Ngư lấy tư cách bạn gái theo anh ta tham gia một buổi tiệc.  

 

---

 

Đó là một trang trại ủ rượu. Khi Bạc Lương Hòa xuất hiện, mấy người đàn ông có mặt hô to:

 

“Tổng giám đốc Bạc đêm nay tới muộn nhất, phải phạt thôi!”

 

“Ái chà, tổng giám đốc Bạc thế mà mang theo bạn gái đấy, chuyện lạ nha.”

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Ánh mắt họ tập trung trên người Tô Trầm Ngư.

 

“Mắt xanh của tổng giám đốc Bạc có phải dạo này không ổn không mà lại chọn bé nào non choẹt như này?”

 

“Xinh thì có xinh đấy, nhưng non quá thì không biết chiều sếp đâu.”

 

“Sao thấy quen mắt thế nhỉ.”

 

Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn cười, không nói lời nào, sắm vai một vật trang trí mẫu mực. Bạc Lương Hòa uống liên tục ba ly rượu phạt, lười biếng nói: “Sao, đêm nay chơi kiểu gì?”

 

Một ông chú trung niên say túy lúy đi tới, ngó Tô Trầm Ngư chằm chằm: “Tôi cứ cảm thấy gặp cô ở nơi nào rồi…”

 

Khóe mắt Bạc Lương Hòa liếc thấy ánh mắt ngây thơ của thiếu nữ, anh ta vắt chân bắt chéo, đạp mũi chân lên đầu gối gã trung niên kia, cười như không cười: “Đạo diễn Trương, say đến mơ màng luôn rồi à, bạn gái của ông ở bên kia.”

 

Gã được gọi là đạo diễn Trương cười ha hả, nhạy bén cảm giác được Bạc Lương Hòa đang bảo vệ Tô Trầm Ngư. Ông ta nhìn thêm một cái rồi thuận thế lui về sau, ôm bạn gái mình.

 

Cô gái đó có một khuôn mặt xinh đẹp, liên tục nhìn Tô Trầm Ngư.

 

Có qua có lại, Tô Trầm Ngư thiện ý cười một cái, chỉ thấy đối phương mặt không biểu cảm dời tầm mắt đi.

 

Hơi hơi quen mắt, suy nghĩ một lát, cô nhớ ra đây là một nữ diễn viên trẻ khá nổi tiếng tên Tạ Vân Điềm, từng hợp tác đóng phim với Cố Vị Hi, cho nên Tô Trầm Ngư hồi trước nhớ rất rõ.

 

“Lần trước tổng giám đốc Bạc thua, xem ra lần này phải lấy le lại thôi.” Có tên đầu nhuộm highlight bạc nói. “Cơ mà tổng giám đốc Bạc đêm nay đến trễ, không tới lượt được đưa ra yêu cầu, vẫn là chuẩn bị sẵn tâm lý thua tiếp thôi.”

 

“Xét may mắn thì tổng giám đốc Bạc muốn thắng, e là khó đó.”

 

……

 

Những người này anh một câu tôi một câu, nhìn như nói giỡn nhưng thật ra giọng điệu toàn là khinh miệt.

 

Bạc Lương Hòa chỉ cười không nói, ngay cả ánh mắt cũng không biến hóa gì, tay anh ta nhẹ nhàng khoác trên vai Tô Trầm Ngư, không có động tác nào khác vượt quá giới hạn. 

 

Tô Trầm Ngư cực kỳ hợp tác mà dựa vào lòng anh ta, nhìn về phía mấy người kia với vẻ ngây thơ: “Còn chưa bắt đầu mà, sao lại khăng khăng cho rằng tổng giám đốc Bạc sẽ thua chắc thế? Mọi người vô lý ghê đó.”

 

Chất giọng mềm mại của cô không biết vì sao xuyên suốt qua cả phòng ồn ào, chui vào tai từng người hết sức rõ ràng.

 

Tất cả yên tĩnh lại.

 

Có thể chơi cùng Bạc Lương Hòa thì rõ ràng không phải người thường, ít nhất địa vị hoặc tài sản hẳn là không chênh Bạc Lương Hòa là bao. Tính ra vị đạo diễn Trương kia có lẽ là người thấp kém nhất ở đây, nhìn những người kia cứ liên tục chuốc rượu ông ta là có thể đoán được.

 

Tạ Vân Điềm cũng không ngồi cùng những cô gái khác, cách nhau rất xa, bị bài xích thấy rõ.

 

Giờ phút này, ánh mắt của đám đàn ông đồng thời chĩa về hướng Tô Trầm Ngư. Họ hoàn toàn không lường được một cái tệp đính kèm mà dám mở miệng chen lời, đã mở miệng thì cũng đành, lại còn dùng lời lẽ như vậy.

 

Những cô nàng mang danh bạn gái nhìn sang với ánh mắt đợi xem kịch vui. Đúng là không biết trời cao đất dày, tưởng chính mình được Bạc Lương Hòa dẫn đến đây thì có thể không kiêng nể gì chắc? Có biết nơi này là ai với ai không?

 

Đắc tội bọn họ, chỉ một giây thôi là họ có thể khiến một người không còn chỗ đứng trong cái ngành này.  

 

Nói gì thì phụ nữ vẫn có năng lực thám thính mạnh mẽ lắm, đám bạn gái kia đã soi ra thân phận của Tô Trầm Ngư, tên cô còn đang chễm chệ trên hot search chưa rớt khỏi bảng xu hướng tìm kiếm kia kìa.  

 

Dường như không phát hiện ra ánh mắt khác thường của mọi người, cô thoải mái coi Bạc Lương Hòa như một chiếc gối hình người mà thoải mái dựa vào. Ánh đèn phảng phất như sao trời rơi vào mắt cô, cô nũng nịu nói: "Tôi không biết bình thường mọi người hay chơi gì, nhưng các anh đều là quý ông, chắc chắn sẽ nhường phụ nữ nhỉ? Vậy đêm nay để tôi đặt luật chơi, được không?"  

 

 

Loading...