Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 20.2

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:38:36
Lượt xem: 63

Đám kiều nữ e ngại thân phận của những người đàn ông này, sợ làm mếch lòng họ nên chưa bao giờ dám đòi hỏi gì, chỉ biết trông mặt đoán ý mà làm việc. Bỗng nhiên giờ có một cô gái khác biệt, có vẻ hoàn toàn không sợ họ, mang lại một cảm giác hoàn toàn mới mẻ cho nhóm người này.  

 

Họ nhìn nhau một lúc, vẫn là người đàn ông tóc gẩy light trắng đứng ra phát ngôn: "Không thành vấn đề, nhưng nếu luật cô đưa ra không vui, khiến bọn anh cụt hứng thì cô em định đền bù thế nào?"  

 

"Cái đó các anh phải hỏi tổng giám đốc Bạc nha, tôi đâu có quyền quyết định." Cô đỏ mặt, vùi đầu vào lòng Bạc Lương Hòa.  

 

Những người đàn ông bật cười.  

 

Bạc Lương Hòa không hiểu Tô Trầm Ngư định làm gì, nhưng anh ta quyết định tin vào trực giác mách bảo. 

 

Thế là anh ta lười biếng nói: "Còn chưa có luật đã vội nghĩ đến chuyện đền bù. Cậu Mẫn, cậu có chơi nổi không đấy?"  

 

Nghe thấy vậy, cậu ấm họ Mẫn với tóc nhuộm phẩy trắng nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Ngư không chớp mắt: "Vậy bảo người đẹp nêu luật đi, bọn anh sẽ chờ."  

 

Tô Trầm Ngư đứng dậy khỏi lòng Bạc Lương Hòa, chỉnh lại trang phục, rồi thuận tay cầm lấy một chiếc đũa gần đó, búi gọn mái tóc dài như thác lên. Ánh mắt của đám đàn ông dừng lại trên chiếc cổ trắng mịn của cô, cháy bỏng như có lửa.  

 

Thấy mình Tô Trầm Ngư thu hút hết sự chú ý của đám đàn ông trong phòng, nhóm bạn gái cắn môi nhìn nhau, sắc mặt không mấy vui vẻ.  

 

"Chúng ta chơi phi tiêu nhé?" Tô Trầm Ngư nhìn cậu Mẫn.  

 

Vừa nói xong, cả căn phòng yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.  

 

"Tổng giám đốc Bạc, xem ra người đẹp của anh không thích anh rồi. Em ấy cố ý muốn bật đèn xanh cho tụi này kìa… Cậu Mẫn nhà tụi này chơi hơi bị xịn đấy."  

 

Tô Trầm Ngư vừa vào phòng đã thấy cậu Mẫn đang chơi phi tiêu với bạn gái của mình. Anh ta yêu cầu cô ấy đứng dưới bia ném. Lúc anh ta ném phi tiêu, mặt cô gái kia trắng bệch đến mức có thể ví như giấy.  

 

Bạc Lương Hòa nhíu mày rất khẽ, Tô Trầm Ngư đã vượt ra ngoài sự khống chế của anh ta.  

 

"Ôi các anh đừng coi thường tôi, tôi cũng biết chơi mà, có khi tôi còn giỏi hơn cậu Mẫn thì sao." Cô giận dỗi nhìn họ.  

 

Mọi người cười lớn, tin được mới là lạ.  

 

Cậu Mẫn đánh giá Tô Trầm Ngư từ trên xuống dưới, khuôn mặt nếu sạch sẽ hơn thì có thể gọi là tuấn tú ngoạc ra một nụ cười cực kỳ càn rỡ. Anh ta đắc ý liếc nhìn Bạc Lương Hòa, trong lòng cũng nghĩ giống mọi người rằng Tô Trầm Ngư muốn bỏ Bạc Lương Hòa để theo mình.  

 

"Được, tôi chơi với cô."  

 

Tô Trầm Ngư cười vừa ngọt vừa ngoan, dù không phải gu nhưng cậu Mẫn lúc này cũng có chút rung động. Anh ta nghe thấy cô nói: "Cậu Mẫn, chúng ta đặt quy tắc nhé: ném mười lượt, người thua phải cởi đồ. Cuối cùng ai thua nhiều hơn, bất kể còn gì trên người không, cũng phải ra ngoài chạy một vòng."  

 

"Thế nào? Thú vị không? Kích thích không?"  

 

Sau khi Tô Trầm Ngư nói xong quy tắc, tiếng cười của mọi người càng thêm không kiêng nể gì.  

 

"Nhỏ đó điên rồi hả?" Đám bạn gái tụ lại một chỗ, không thể tin nổi mà nhìn Tô Trầm Ngư.  

 

"Tôi thấy là cố tình dùng cách này để thu hút sự chú ý của cậu Mẫn thì có ấy."  

 

"Nhưng mà... sao tôi lại cảm thấy... cô ấy có vẻ tự tin lắm."  

 

...  

 

"Cô muốn chơi thế nào?" Cậu Mẫn tự mình đưa phi tiêu cho Tô Trầm Ngư. "Đừng có nói tôi bắt nạt phụ nữ nhé, cô tự quyết định đi."  

 

"Cảm ơn cậu Mẫn, vậy tôi không khách sáo đâu nhé. Chúng ta bịt mắt đi, ai ném phi tiêu gần hồng tâm hơn thì người đó thắng."  

 

Ngay lập tức, tiếng bàn tán trong phòng nhỏ lại.  

 

Bịt mắt, có nghĩa là độ khó tăng lên. Không nhìn thấy bia thì làm sao mà ngắm trúng vào hồng tâm được? Ném hú họa theo cảm giác thôi chứ sao. Trúng bia không thành vấn đề, cậu Mẫn chơi phi tiêu bao nhiêu năm nay, dù không trúng hồng tâm thì vẫn hơn Tô Trầm Ngư là cái chắc.  

 

Mọi người ai cũng nghĩ như vậy.  

 

Cậu Mẫn: "Được."  

 

Mắt bị che lại, mỗi người hướng đến một bia ngắm với khoảng cách giống nhau.  

 

"Cậu Mẫn cố lên!" Đám bạn gái nắm chặt nắm tay, nũng nịu hô.  

 

Lượt ném đầu tiên.

 

Khi phi tiêu rời tay, cậu Mẫn nghe thấy tiếng trầm trồ kinh ngạc. Khóe môi cong lên rất gian, anh ta vội vàng tháo bịt mắt… 

 

Phát hiện phi tiêu của anh ta chỉ trúng vào vòng số 5 trên bia.

 

Ở tấm bia bên cạnh, phi tiêu của Tô Trầm Ngư ghim giữa hồng tâm.

 

Tiếng kêu trầm trồ không phải dành cho anh ta mà là cho Tô Trầm Ngư.

 

Tô Trầm Ngư tháo bịt mắt: "Ngại quá, cậu Mẫn, tôi ăn may thắng rồi."

 

Cậu Mẫn im lặng trong hai giây, sắc mặt không thay đổi gì mấy, nhanh chóng tháo chiếc đồng hồ ra: "Tiếp đi."

 

Lượt ném thứ hai.

 

Vẫn thế, một chiếc phi tiêu lại xuất hiện bên cạnh chiếc phi tiêu đầu tiên ghim trên hồng tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/20-2.html.]

 

Cậu Mẫn chỉ trúng vào vòng số 4.

 

"Ái chà, cậu Mẫn, làm sao bây giờ, tôi lại thắng rồi." 

 

Sắc mặt cậu Mẫn bắt đầu thay đổi, anh ta tháo nhẫn trên tay, giọng điệu căng thẳng: "Tiếp tục."

 

Lượt ném thứ ba.

 

Mọi âm thanh xung quanh đã tắt lịm, đám bạn gái che miệng, nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Ngư như thể nhìn thấy sinh vật kỳ quái nào đó.

 

Những người đàn ông nhìn nhau, nhìn Tô Trầm Ngư, rồi lại theo bản năng nhìn về phía Bạc Lương Hòa đang ngồi im lặng trên ghế sofa. Anh ta dường như không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

 

Ánh mắt cậu Mẫn càng thêm dữ tợn, Tô Trầm Ngư chưa kịp lên tiếng, anh ta đã tháo món trang sức trên cổ xuống.

 

Lượt ném thứ tư.

 

Trên hồng tâm bia của Tô Trầm Ngư đã ghim bốn chiếc phi tiêu trong khi trên bia của cậu Mẫn, chiếc phi tiêu mới nhất chỉ trúng được đến vòng 2 điểm.

 

Anh ta cởi giày.

 

Mọi người bắt đầu cảm thấy không ổn. Hai lượt đầu tiên còn có thể tự dối lòng cho rằng đó là do Tô Trầm Ngư ăn may, nhưng sao có thể đổ thừa tại vận may với lượt ném thứ ba và thứ tư?

 

Đạo diễn Trương lên tiếng: "Hay là..."

 

"Câm miệng!" Cậu Mẫn u ám trừng mắt nhìn đạo diễn Trương, ánh mắt sắc bén khiến đạo diễn Trương ngượng ngùng không dám nói gì thêm.

 

Anh ta lại quay sang Tô Trầm Ngư, ánh mắt trở nên tàn nhẫn: "Tiếp tục!"

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Tô Trầm Ngư coi như không thấy ánh mắt anh ta, cố tình tháo chiếc bịt mắt dày cộp ra vẫy vẫy, dè dặt nói: "Cậu Mẫn, tôi không gian lận đâu nhé, đeo vào hoàn toàn không thể nhìn thấy gì, thật."

 

Nhóm bạn gái: "…" Cô ta sợ cậu ấm kia chưa đủ giận nên cứ đổ thêm dầu vào lửa đấy à!

 

Lượt ném thứ năm, cậu Mẫn cởi quần.

 

Lượt ném thứ sáu, cậu Mẫn cởi áo khoác.

 

Lượt ném thứ bảy, cậu Mẫn cởi áo.

 

Lúc này, anh ta chỉ còn mặc độc mỗi chiếc quần lót.

 

Cả căn phòng im lặng, chỉ còn tiếng thở càng lúc càng dồn dập của cậu Mẫn.

 

"Cậu Mẫn, anh tức giận đấy ạ?... Chúng ta dừng ở đây thôi nhé, chứ nhìn đàn ông nude tôi cũng hơi ngại đó." Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô gái đỏ rực như quả táo.

 

Mọi người: "……???" Đây mẹ nó là vấn đề ư?!

 

Cậu Mẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, có lẽ trong lòng anh ta phong ba bão táp đang nổi dậy. Anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Trầm Ngư: "Tên của cô."

 

"Tô Trầm Ngư." Cô ngoan ngoãn trả lời.

 

Nhóm bạn gái sững sờ đần cả người... Cô ta thật sự không sợ bị trả thù à!

 

Một lúc sau, cậu Mẫn bỗng nhiên cười không hề có dấu hiệu gì dự báo trước, cười rất càn rỡ hoang dại: "Tô Trầm Ngư, cô là người đầu tiên dám thắng tôi!"

 

Nói xong, anh ta nở một nụ cười, cởi phăng luôn chiếc quần lót cuối cùng trên người.

 

Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai liên tục.

 

[Chúc mừng nhận được 10 điểm tiếng hét từ XXX] 

 

...

 

"Chơi được nhận thua được, chạy nude thôi chứ gì? Hừ."

 

Sau đó, anh ta cứ thế thẳng thắn mở cửa rồi chạy ra ngoài một cách tự nhiên. Không lâu sau, tiếng la hét bên ngoài liên tục vang lên.

 

"……!" Đám đàn ông trong phòng đơ ra, say mấy cũng bị dọa cho tỉnh cả hồn: Cậu Mẫn thực sự trần trụi mà chạy ra ngoài!!!

 

Chưa kịp phản ứng lại, một lần nữa họ lại nghe thấy giọng nói mềm mại đặc trưng của Tô Trầm Ngư vang lên đầy sùng bái: "Wow, cậu Mẫn thật tuyệt vời, không hề quỵt nợ luôn, thật là khí phách."

 

"Còn các anh thì sao? Chúng ta chơi cái khác nhé? Ví dụ như..." Cô khẽ nhíu mày, chợt  nhìn đến những con xúc xắc trên bàn, đôi mắt cô sáng lên, nhanh tay cầm lấy chúng và reo lên phấn khích. 

 

"Chơi cái này, đoán lớn nhỏ, tôi cũng biết chơi đấy."

 

"???" Mình cũng sẽ thua sạch không còn nổi một cái quần lót mất thôi, trong đầu đám đàn ông đồng thời nảy ra suy nghĩ này. 

 

Trong ánh mắt của cô, họ tập thể lùi lại như đang nói: Đậu má đừng có lôi tôi vào.

 

*

 

Lời tác giả: 

 

Đám đàn ông: Meme run bần bật.jpg

Loading...