Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 150
Cập nhật lúc: 2024-10-28 01:27:33
Lượt xem: 86
Hoàng hôn buông xuống, du khách bắt đầu tản đi, chỉ còn lại cư dân trên đảo, tụm năm tụm ba đi dạo, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ. Minh Yên mang theo album ảnh tuyên truyền của khách sạn cùng với danh sách món ăn DIY của nhà hàng, gõ cửa phòng Kỳ Bạch Ngạn.
Người đàn ông vừa tắm xong, chỉ quấn khăn tắm quanh người, để lộ đường cong cơ bắp rắn chắc trên cánh tay. Khi mở cửa, thấy Minh Yên, ánh mắt anh sáng lên: “Vào đi.”
Minh Yên nhíu mày, phản ứng: “Anh mặc quần áo vào đi, thật không biết xấu hổ.”
“Trời nóng như vậy, tôi vừa tắm xong thì gói mình như bánh chưng sao?” Kỳ Bạch Ngạn nhếch môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay vào mặc quần áo.
Thấy anh ta không có hành động lộn xộn nào, Minh Yên mới yên tâm tiến vào. “Khách sạn có hợp tác với nhà hàng trên đảo, nếu anh muốn ăn gì, có thể gọi đồ ăn, chỉ cần chọn trong danh sách món ăn của nhà hàng thôi.” Cô đưa danh sách cho anh.
Kỳ Bạch Ngạn vắt chéo chân, thấy cô đứng cách mình xa, nhướng mày nói: “Lại đây ngồi, sợ tôi sẽ ăn em sao?”
Minh Yên cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ không chỉ ăn cô, còn có thể giày vò cô chết. Dự cảm về kết cục của giấc mơ khiến cô cảm thấy mọi thứ diễn ra hiện tại hoàn toàn khác biệt so với những gì cô đã mơ, như hiệu ứng hồ điệp. Ngay cả tính cách và thái độ của mọi người bên cạnh cũng có sự thay đổi kỳ lạ.
Kỳ Bạch Ngạn và Úc Hàn Chi có lẽ là hai người có sự biến hóa lớn nhất trong cuộc sống của cô. Với Kỳ Bạch Ngạn, một người có khả năng sát thương cao, Minh Yên kiên quyết không tới gần, không muốn gây thù chuốc oán, giữ nguyên tắc ba không: không đụng chạm, không xung đột, không thân mật.
“Đây đều là món ăn gì vậy? Cho heo ăn à? Có thể ăn được không?” Kỳ Bạch Ngạn ghét bỏ nhìn danh sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-150.html.]
“Mỗi ngày chúng tôi đều ăn những món này, nếu Kỳ thiếu chướng mắt, có thể tự đi nhà hàng khác trên đảo hoặc tự mình nấu ăn.” Minh Yên gắt gỏng, cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Nhà hàng trên đảo này có cái nào ngon hơn không? Minh Yên, chờ chương trình tạp kỹ kết thúc, tôi dẫn em đi nhà hàng Pháp ăn một bữa lớn?” Kỳ nhị thế tổ không ngần ngại mời cô.
“Thực sự là không đủ tiền để ăn.” Minh Yên thản nhiên từ chối: “Kỳ thiếu, nếu anh không gọi đồ ăn, chúng tôi sẽ không chuẩn bị bữa tối cho anh. Nếu buổi tối đói bụng thì chỉ có thể ăn đồ ăn vặt trong tủ lạnh.”
“Tất nhiên tôi sẽ gọi món. Em ăn cái gì, tôi ăn cái đó, đồng cam cộng khổ.” Kỳ Bạch Ngạn nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng như tuyết. “Buổi tối tôi muốn đi dạo đêm. Đi một mình nguy hiểm, đến lúc đó em đi cùng tôi.”
Minh Yên mỉm cười: “Trên đảo không có ai dũng mãnh hơn anh, cũng không ai có thân hình gợi cảm như anh, Kỳ thiếu, chắc chắn là an toàn.”
Kỳ Bạch Ngạn nghĩ thầm: Mẹ kiếp, lại tự đào hố cho mình.
Sau khi ứng phó với Kỳ Bạch Ngạn xong, Minh Yên trở về khu giải trí của khách sạn. Cô ngồi một chỗ, ôm ly nước ép trái cây tươi, không nhúc nhích.
Thư Ca và Ngạn Bác nhìn thấy cô, đều có chút băn khoăn. Nhị thế tổ kia thật sự không phải là người bình thường có thể dễ dàng giải quyết. Minh Yên thật sự đã phải trải qua rất nhiều vất vả.
“Chị Thư Ca, nếu không thì để em phụ trách phòng cảnh biển Triều Tịch đi,” Tiêu Vũ đứng bên cạnh lên tiếng. “Kỳ Bạch Ngạn không dám làm khó em.”
Tiêu gia ở Bắc Thành cũng không phải dạng vừa, có lẽ sẽ giúp Minh Yên phần nào trong những tình huống khó khăn.