Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-11-12 19:00:51
Lượt xem: 27
Lời vừa dứt, đám bạn của Thời Cẩn lập tức cười ầm lên, người vừa nhắc đến Ôn Hàm Mặc liền bị bạn bên cạnh đánh vào vai, ý bảo đừng đùa kiểu đó. Sắc mặt của Thời Cẩn lúc này đã trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, nhưng cô chỉ nhướng mày: "Các cậu cứ chơi đi, mình không đi đâu, phải về nhà để học."
Một thanh niên phụ họa ngay: "Ôi trời, hôm nay là giao thừa, đừng học làm gì, học nhiều coi chừng ngu người đấy."
Bỗng tiếng chào hỏi đồng loạt vang lên khi Thời Gia bước xuống lầu. Cả đám thấy anh đến, liền ngoan ngoãn như đàn thỏ con, đồng thanh cúi chào: "Anh Gia năm mới vui vẻ!"
Thời Gia gật đầu, mỉm cười phát lì xì cho từng người. Năm nay, không ngờ anh lại hào phóng như vậy, khiến cả đám thanh niên Bắc Thành đều ngạc nhiên, vui vẻ đến mức hô lên ầm ĩ, hối hả rủ nhau lên lầu cùng tham gia tiệc tất niên.
Minh Yên quan sát cảnh tượng vui nhộn ấy mà bất giác nhớ lại bản thân trước đây ở Nam Thành. Cô từng là người thích trang điểm lộng lẫy, luôn chiếm lĩnh vị trí đệ nhất mỹ nhân và không ngừng chạy theo hư vinh. Nhưng sau tất cả những thăng trầm, giờ đây cô đã cảm thấy hài lòng với cuộc sống giản dị hơn.
Thời Gia thấy cô đứng ở cầu thang mỉm cười, nói: "Lát nữa nếu không có việc gì thì cùng bọn Thời Cẩn đi chơi đi. Mỗi năm vào đêm giao thừa, bọn trẻ đều vui đến tận nửa đêm."
Minh Yên khẽ cười, lắc đầu: "Thôi, tôi cũng lớn rồi, không còn trẻ trung gì nữa, chơi không nổi nữa đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-325.html.]
Thời Gia cười đáp: "Ừm, nhưng đôi khi ồn ào một chút cũng tốt mà."
Nhìn Thời Cẩn hòa mình vào đám bạn ồn ào mà không hề mất đi vẻ tinh nghịch, Minh Yên hơi ngạc nhiên: "Hình như Thời Cẩn rất thân thiết với đám bạn ấy nhỉ? Tôi vẫn nghĩ học bá như con bé sao lại thu phục được đông đảo anh em thế này."
Thời Gia mỉm cười giải thích: "Thực ra cũng đừng để vẻ ngoài ngoan ngoãn của Thời Cẩn đánh lừa. Con bé có bản lĩnh gây chuyện lắm, nhất là mấy lần chọc tức Ôn Hàm Mặc. Chỉ là gần đây cậu ấy ra nước ngoài, chứ ở đây thì cũng không ít lần bị con bé ‘đè đầu cưỡi cổ’."
Nghe vậy, Minh Yên có chút tiếc nuối, cô nói: "Nhìn Ôn Hàm Mặc như vậy nhưng lại đặc biệt ngoan ngoãn trước mặt Thời Cẩn. Giá mà hai đứa có thể đến với nhau, tôi thấy cũng rất đẹp đôi."
Thời Gia khẽ lắc đầu, giọng điềm đạm: "Gia đình tôi với Ôn gia có ân oán cũ. Ba mẹ tôi vốn không đồng ý mối quan hệ này. Nếu Thời Cẩn thực lòng muốn, có lẽ chỉ còn cách bỏ trốn."
Sau khi trò chuyện, Thời Gia nhẹ nhàng chuyển chủ đề, quan tâm nói: "Thôi nào, vào trong thôi, đừng đứng ở đây, ngoài trời lạnh, cô mới khỏe lại đó."
Minh Yên gật đầu, định đi lên lầu thì bất chợt gặp Úc Vân Đình vừa xuống lầu, trên tay cầm điếu thuốc, đôi mắt dường như ẩn chứa suy tư phức tạp.