Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-11-14 18:59:33
Lượt xem: 14
Minh Hòa Bình nhìn Minh Yên, vẻ mặt đầy yêu thương nhưng xen lẫn nét khắc khổ: "Yên Yên, con sống một mình, quanh con lại không có ai chăm sóc. Giới giải trí phức tạp, nếu có chuyện gì xảy ra, ai sẽ ở bên cạnh con? Nếu có người chăm sóc, ba cũng yên tâm hơn. Con vẫn còn thích Lam Hi sao?"
Minh Yên lắc đầu, bình thản đáp: "Đã sớm không còn thích nữa rồi. Chuyện cũ ấy, ba nhắc đến làm gì chứ."
Minh Hòa Bình thở dài, ánh mắt xa xăm: "Trước đây, khi nhà chúng ta chưa gặp biến cố, ba không phản đối chuyện con và Lam Hi. Nhưng giờ đã khác rồi. Đối tượng của con phải là người thật lòng thật dạ với con, không quan tâm gia cảnh, cũng không ngại chuyện ba con ở tù." Giọng ông nghẹn lại, mắt rưng rưng. "Con xem, vì ba mà con chịu thiệt thòi, sau này còn phải tìm người phù hợp nữa."
Minh Yên bất mãn dậm chân, giọng chắc nịch: "Ba, ba đừng lo lắng! Con sẽ không bao giờ để tâm đến người đàn ông nông cạn, vì tiền bạc mà đến gần đâu."
Nghe vậy, Minh Hòa Bình lau những giọt nước mắt, gật đầu hài lòng, trong lòng không khỏi nghĩ tới Úc Hàn Chi. Cậu ấy, giữa bao hận thù vẫn chọn ở bên con gái ông, kiên trì tới vậy, thật hiếm có. "Yên Yên, con nghe ba, chúng ta dù sao cũng không có mối dây m.á.u mủ. Ba có tạo nghiệp thì con cũng không cần gánh trên vai. Cả đời này, ba chỉ mong con sống thật hạnh phúc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-414.html.]
Câu nói này dường như khơi dậy điều gì trong Minh Hòa Bình, ông trầm ngâm: "Ba từng làm nhiều chuyện sai lầm, đặc biệt là vụ bắt cóc một cậu bé 15 năm trước. Tuy tối hôm ấy ba đã ngầm thả cậu ta đi, nhưng đến nay lòng vẫn ray rứt. Ba chỉ mong một ngày có thể tìm gặp đứa bé đó, xin lỗi và đền bù những gì ba đã gây ra."
Nghe vậy, Minh Yên sững người, ngạc nhiên thốt lên: "Ba đã thả cậu bé đi thật sao?"
Minh Hòa Bình gật đầu, chậm rãi kể lại: "Năm ấy Kỳ Chí Viễn ép ba bắt cóc cháu ngoại cụ Thẩm. Ba biết đó là việc không lương thiện, nhưng vì lợi ích, ba đành đồng ý. Tuy vậy, tối đó ba ngầm rút hết người trông coi, cho cậu bé cơ hội thoát thân. Khi con bị lạc trong núi, ba còn điều người đi tìm con."
Cô chăm chú lắng nghe, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ. Thì ra ba cô không thực sự tàn nhẫn như cô từng nghĩ, chính ba đã giúp Úc Hàn Chi thoát khỏi đêm kinh hoàng ấy. Cảm giác vui sướng ngập tràn khiến Minh Yên khẽ cười, đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.
"Ba, ba thật tuyệt vời!" Minh Yên vui sướng thốt lên, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y ông như ngày thơ bé.