Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:23:24
Lượt xem: 27
Ngày hôm sau hai người cùng nhau dậy sớm đánh xe vào thành, Vương Ái Hồng vốn dĩ hoạt bát nói nhiều từ sáng sớm cũng chưa nói chuyện, mãi cho đến hai người lên xe, Sơn Trà dựa vào ngồi lại chuẩn bị nhắm mắt ngủ, Vương Ái Hồng mới đột nhiên bắt lấy tay cô nói: “Tớ đã suy nghĩ cẩn thận!”
Sơn Trà: “. . .”
Đang êm đẹp tự nhiên hiểu ra cái gì vậy?
Vương Ái Hồng lại rất hưng phấn, hiển nhiên là cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, cũng không biết từ nơi nào mà nói lên, dù sao đêm qua Sơn Trà đã nói cho cô ấy rất nhiều cũng đã gợi ý không ít, hiện tại cô ấy một chút nóng nảy cũng không có việc đối tượng nữa, cho dù về sau có tìm, cũng phải tìm thấy một một người giống như Tạ Tri Viễn, nguyện ý tôn trọng ý nguyện của mình.
Vương Ái Hồng cả đêm không ngủ được, hưng phấn quá mức, cơn buồn ngủ đã lập tức đột kích một cách mãnh liệt, sau khi không đầu không đuôi nói với Sơn Trà một câu như vậy, cô ấy giống như nguồn điện bị dập tắt vậy, dựa vào trên cửa sổ vừa ngã đầu đã ngủ.
Sơn Trà đại khái hiểu rõ ý mà cô ấy muốn nói, cũng mừng rỡ thấy cô ấy đối với chuyện hôn nhân đã không hề mù quáng đi theo mà có ý nghĩ của riêng mình, thấy cô ấy ngủ đến mức không mở mắt ra được cũng không hỏi nhiều, cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi theo.
Chờ xe lảo đảo lắc lư tới An Thành, Sơn Trà mang theo cô ấy cùng nhau dựa theo phương thức liên hệ mà Vương Mộng Quân để lại tìm được một kiến trúc thoạt nhìn bên ngoài rất có cảm giác xa hoa.
Quả nhiên thân phận của Vương Mộng Quân không bình thường, nơi này chẳng những thoạt nhìn đã cảm thấy xa hoa, cửa vậy mà còn có phòng cảnh vệ, vừa thấy Vương Ái Hồng đã lập tức trở nên khẩn trương rồi, lôi kéo Sơn Trà không dám đi về phía trước.
“Không có việc gì, lại không có ăn thịt người, cậu sợ cái gì?”
Sơn Trà một chút cũng không sợ, lôi kéo Vương Ái Hồng đi bên ngoài cảnh vệ, đang muốn hỏi thăm đã thấy cảnh vệ viên bên trong cười nhìn cô rồi nói: “Tôi nhớ rõ cô, cô đây là tới tìm Vương phu nhân của chúng tôi đúng không?”
Sơn Trà ngẩng đầu vừa thấy đã nhận ra, đây không phải là cảnh vệ viên ngày đó đi theo Vương Mộng Quân hay sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-102.html.]
Đôi mắt Vương Ái Hồng câu nệ cũng không biết nhị về nơi nào, Sơn Trà lại trấn định tự nhiên, lễ phép nói với người ta: “Đúng vậy, phiền giúp tôi truyền đạt một chút.”
Cảnh vệ viên cười đi ra: “Phu nhân vừa vặn cũng ở đây, đã sớm nói với tôi rồi, nói nếu cô đã đến rồi thì để tôi mang vào là được.”
Nói rồi chào hỏi người ở bên cạnh sau đó mang theo Sơn Trà và Vương Ái Hồng cùng nhau tiến vào phòng.
Vương Mộng Quân nhìn thấy Sơn Trà rất vui vẻ, trò chuyện vài câu với Vương Ái Hồng, thấy cô ấy tuy rằng có chút căng thẳng, nhưng cách nói chuyện của cô ấy cũng khá tốt, cũng khá hài lòng với người Sơn Trà đề cử.
“Không tồi, khá tốt, Tiểu Đinh, cậu lập tức đưa hai người bọn họ đi tìm Lục Xuyên Bình đi.”
Nói xong lại quay đầu nhìn Sơn Trà: “Bây giờ dì còn có chút chuyện, các cháu cứ đi trước đi, đợi lát nữa giải quyết xong rồi dì sẽ tới tìm các cháu.”
Vương Ái Hồng vừa nghe đang định nói không cần bọn họ tự đi là được, lại bị Sơn Trà kéo một cái, trước một bước gật đầu đáp: “Vâng ạ.”
Vương Mộng Quân vừa lòng khẽ gật đầu với Sơn Trà: “Được rồi, vậy các cháu mau đi đi.”
May
Cảnh vệ viên Tiểu Đinh dẫn hai người ra sân, còn không biết tìm một chiếc xe jeep từ đâu ra, ngừng ở trước mặt Sơn Trà và Vương Ái Hồng.
Vương Ái Hồng sống hai mươi năm cũng chưa từng ngồi trên chiếc xe này bao giờ, lần này đi theo Sơn Trà cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, ngồi ở bên trong ngay cả thở mạnh cũng không dám, eo lưng ưỡn đến thẳng tắp, cứ như sợ sẽ ngồi hỏng xe của người ta vậy, khiến cho cảnh vệ viên ở phía trước cũng không nhịn được mà bật cười: “Cô gái, cô ngồi thế này còn thẳng hơn cả quân nhân chúng tôi nữa, không sao đâu, cứ thả lỏng đi, đừng căng thẳng quá.”
Sơn Trà ở bên cạnh cười đáp lại, lúc này Vương Ái Hồng mới ngượng ngùng đỏ mặt thả lỏng toàn thân, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Cậu còn cười tớ, cậu đừng có cười nữa mà.”