Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ xinh đẹp những năm 80 - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-02-19 14:36:23
Lượt xem: 31

“Làm sao mà có nhiều mồ hôi đến thế này?”

Tạ Tri Viễn không quay đầu lại, một chân đem xe đạp thật xa rồi mới nói: “Một đường chạy tới.”

Anh mới vừa từ Trung Bình trở về, việc đầu tiên làm là trở về nhà, về đến nhà mới phát hiện trong nhà không có ai, sau đó thì đi đến Vịnh Thanh Thuỷ, vừa đến cửa thôn đã có người đem chuyện Tưởng Vệ Quốc và Sơn Trà đang cãi nhau nói với anh, anh chạy một hơi không nghỉ, một đường chạy tới đây.

Thế nên hiện tại hôm nay tuy trời có chút mát mẻ nhưng anh chạy một mạch như thế tất nhiên sẽ mệt đến mức một thân toàn mồ hôi.

Tạ Tri Viễn Sơn Trà ghét bỏ, lôi kéo tay Sơn Trà đặt xuống, để cho cô vịn lấy yên xe, Sơn Trà lại nói: “Đem áo cởi ra đi, để nhờ lên xe.”

Bằng không cô vuốt ướt át như thế quả thật khó chịu.

Tạ Tri Viễn nghe thấy lời này của cô, lại cả người đều cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại nhìn cô một cái.

Sơn Trà cười nói: “Làm sao thế? Sợ lạnh à?”

May

Tạ Tri Viễn không nói hai lời đã đem đem áo cởi ra.

Quần áo vừa mới để ở trên tay lái, tay Sơn Trà đã vòng qua, Tạ Tri Viễn chỉ cảm thấy bụng nhỏ đều căng thẳng, đang muốn quay đầu lại nói chuyện, chỉ nghe thấy Sơn Trà lại nói: “Hình như đã gầy đi một tí.”

Giọng Tạ Tri Viễn trầm thấp trầm: “Không có ốm, anh ăn rất nhiều.”

Chỉ là có chút nhớ vợ, nhưng anh không có mặt mũi nói ra câu này.

Nói xong câu này cả hai người ai cũng không nói gì nữa, Tạ Tri Viễn cũng không hỏi Sơn Trà đang êm đẹp vì sao lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với Tưởng vệ quốc, Sơn Trà cũng không hỏi chuyện làm ăn của anh làm như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./nu-phu-xinh-dep-nhung-nam-80/chuong-116.html.]

Sơn Trà đặt tay trở lại trên eo cơ bụng rõ ràng của Tạ Tri Viễn, biểu tình giãn ra dựa vào trên lưng anh nhắm mắt lại đã ngủ trong chốc lát.

Tạ Tri Viễn nhanh chóng đem xe đạp đạp lại chậm rãi, không đến bao lâu đã đến cửa thôn Tam Tuyền.

Không biết Tưởng Ngọc Trân đang gặp chuyện vui gì mà đang đứng ở trước với vẻ mặt vui vẻ cười nói với mọi người, cô ta vừa quay đầu đã nhìn Tạ Tri Viễn đạp xe đạp đã trở lại.

Không nói đến những thứ khác thì Tạ Tri Viễn quả thật rất đẹp trai, mắt to mày rậm.

Lúc này áo trên đã cởi, Tưởng Ngọc Trân mới phát hiện anh không chỉ đẹp mà ngay cả dáng người cũng vô cùng tốt, Tưởng Ngọc Trân nhịn không được lại nhìn nhiều thêm hai lần, lại nói thầm ở trong lòng: Chỉ tiếc là một tên nhóc nhà nghèo không có tiền, bằng không cũng sẽ không tiện nghi cho móng heo nhỏ Sơn Trà kia.

Từ xa xa cô ta nhìn thấy Tạ Tri Viễn lái xe lại đây, lại không thấy được người ngồi ở phía sau anh, Sơn Trà đang dựa vào lưng anh mà ngủ, cho rằng Tạ Tri Viễn trở về một mình, cô ta nhanh chóng đi đến gần anh mà hét lên: “Ái chà hoá ra Tri Viễn đã về rồi, nhưng mà cậu trở về không khéo, lúc cậu đi không bao lâu thì Sơn Trà đã sớm rời đi từ lâu rồi, hơn nữa cho đến bây giờ con bé vẫn còn chưa có trở về đâu.”

Trong lời nói cô ta cố ý dùng ẩn ý, chỉ chờ sau khi Tạ Tri Viễn khi nghe sẽ giận tím mặt, sau đó chất vấn Sơn Trà.

Kết quả ngay cả nhìn Tạ Tri Viễn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, xe đạp vèo một chút từ trước mặt cô ta đạp đi qua, còn suýt chút nữa nghiền trúng chân cô ta!

Chờ đến khi anh đi qua, Tưởng Ngọc Trân mới nhìn thấy Sơn Trà ngồi ở phía sau Tạ Tri Viễn.

Sơn Trà chán ghét nhìn cô ta một cái rồi nói: “Miệng này của chị thật đúng là không nhàn rỗi đấy mà.”

Tưởng Ngọc Trân hoảng sợ nhanh chóng ngậm miệng lại, vẻ mặt như chuột thấy mèo vậy, sắc mặt biến đổi cực nhanh, làm cho người bên cạnh đang nói chuyện với cô ta đều bị chọc đến cười thành tiếng.

Lúc này cô ta mới cảm thấy mình mất mặt, nhanh chóng lại nói bù: “Tôi lại chưa nói sai, con bé đi liên tiếp mười ngày qua không về nhà, ai biết được đã đi đâu vậy.”

Bà Lý ở cách vách nhà Sơn Trà đã không quen nhìn dáng vẻ cô ta hay nói ra nói vào thế này, nhịn không được đứng ra nói: “Vợ Bình An à, trong khoảng thời gian này Sơn Trà đều ở nhà của cô gái cùng thôn kia, ở trấn trên đấy, hai ngày trước hai người họ còn cùng nhau đã trở lại một chuyến, cô tốt xấu gì cũng là chị của con bé, sao lại có thể nói bừa vậy.”

Loading...